Trong chiếc hộp kia không phải là thứ gì khác mà đó là tay chân của một đứa trẻ sơ sinh.
Một cánh tay đứt lìa, một bàn chân đứt lìa.
Máu tươi chảy lênh láng.
Lục Cận Phong mặt mày biến sắc, một tay anh đỡ lấy Tô Yên, tay kia cầm lấy chiếc hộp đưa cho vị cảnh sát bên cạnh.
“Lập tức kiếm tra xem rốt cuộc có phải là của bé tư không.” Lục Cận Phong lạnh lùng nói: “Kiểm tra cả camera giám sát nữa, xem cuối cùng là kẻ nào gửi cái hộp này tới.”
Tinh hình nghiêm trọng, đây không phải là vụ bát cóc đơn giản.
Nếu thật sự là bọn buôn người đã bát cóc đứa nhỏ, chúng sẽ không xé xác rồi trả thân thế đứa nhỏ lại như vậy.
Đây rõ ràng là khiêu khích, nếu không có thù hận thâm sâu, người bình thường sao có thể làm ra loại chuyện này.
Ông cụ Lục sống đã lâu cũng phải kinh hoàng trước sự việc này.
Thủ đoạn quá tàn nhẩn.
Đó chỉ là một đứa trẻ thôi mà.
Ai nấy nhìn qua một lần cũng không dám nhìn lại lần hai.
Cảnh sát cũng ý thức được vụ án này không đơn giản nên đã
5 J
tăng cường nhân lực, đưa thi thể về kiểm tra, cho dù không phải là bé tư thì đây cũng là một mạng người.
Phải qua một lúc lâu Lê Lan mới dám mở mát, cô túm lấy áo của Lục Thừa Mần, thanh âm không lớn không nhỏ hỏi: “Không phải là bé tư thật đâu nhỉ? Bọn bát cóc giết con tin ư?”
Lời này rơi vào tai Lục Cận Phong, ánh mât anh sầc bén liếc qua: “Đây chắc chắn không phải là bé tư/’
Lê Lan bị anh quát làm cho sửng sốt, không dám nói gì nữa.
Lục Thừa Mần vổ vổ tay cô, ý bảo cô đừng sợ nữa.
“Hạ Vũ, đưa ông cụ về phòng, Hạ Huy, đưa bà chủ về phòng.”
Nghe Lục Cận Phong phân phó, Hạ Vũ Hạ Huy chia nhau ra đưa ông cụ Lục cùng Trần Tố Anh đang ngất xỉu về phòng.
Lát sau Lục Cận Phong cũng đưa Tỏ Yên về phòng.
Tối nay, nhà họ Lục chắc chắn sẽ có một đêm không ngủ.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, đám người giúp việc trên dưới nhà họ Lục đều không ngủ nổi, bọn họ chính là những người nhìn bé tư lớn lên từng chút một, một đứa bé cưng chưa đầy ba tháng tuổi, sao lại có kẻ tàn nhẫn như vậy.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc luôn bị bảo mẫu giữ trong phòng, vẫn chưa thấy thứ trong chiếc hộp kia, nhưng nhà họ Lục xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ sao có thế không biết được.
Hạ Vũ Mặc biết em trai xảy ra chuyện nên khóc vô cùng thương tâm: “Anh ơi, bé tư mất rồi đúng không, em ấy mất rồi/
“Đừng khóc, bây giờ vẫn chưa có kết quả khám nghiệm, ai nói đó là của bé tư chứ.” Hạ Phi có phần bình tĩnh hơn Hạ Vũ Mặc.
Hạ Vũ Mặc vẫn khóc nức nớ, bé ba ớ phòng trẻ sơ sinh sát vách cũng khóc, tiếng khóc của hai đứa nhỏ càng khiến trái tim người lớn như bị bóp chặt.
Hạ Phi là con trai cả nên không thế khóc, cậu còn phải trấn an em trai nữa.
“Em trai, mẹ đã rat đau lòng rồi, em cứ khóc như vậy sẽ đánh thức mẹ mất.” Hạ Phi đưa khăn giấy cho Hạ Vũ Mặc: “Chúng ta không thế làm ba mẹ phiền lòng hơn nữa.”
Vừa nghe sẽ làm cho mẹ đau lòng, Hạ Vũ Mặc liền ngừng khóc, cậu sụt sịt nói: “Anh ơi, em không muốn bé tư chết.”
Sau khi bé ba bé tư ra đời, lúc ờ nhà sẽ luôn là Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cùng chơi với chúng, thay tã pha sữa, tình cảm anh em vô cùng khăng khít.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!