Tô Yên vừa định tan ca, Thái Thanh Trúc đi đến: “Tô Yên, đi thôi, tối nay mình cùng đi ăn lẩu.”
“Được.” Tô Yên cũng được xem là một người đam mê ăn uống, hơn nữa Thái Thanh Trúc đã vài lần bênh vực cô, cô cũng nên có có chút biểu thị: “Tôi đãi”
Thái Thanh Trúng không hề khách sáo: “Được!”
Hai người cùng nhau ngồi thang máy xuống lầu.
Thái Thanh Trúc có xe nên nói: “Tô Yên, cô đợi tôi chút, tôi đi lấy xe.”
“Um.”
Tô Yên vừa đợi được một lúc, một chiếc xe quen thuộc đột nhiên dừng lại bên đường.
Người ngồi bên trong chính là Tô Đình Nghiêm.
Tô Yên lập tức có dự cảm không lành.
Tô Đình Nghiêm cười hi hi bước xuống xe: “Tiểu Yên à, vừa tan làm đúng không, đi, lên xe nào, cha dẫn con đi ăn.”
Tô Yên chế nhạo với giọng điệu lạnh nhạt: “Tổng giám đốc Tô đúng là quý nhân thường quên việc mà, chúng ta đã cắt đứt quan hệ cha con rồi.”
Tô Đình Nghiêm đến tìm Tô Yên thương lượng, chắc chắn là đã chuẩn bị tâm lý bị lăng mạ.
“Tiểu Yên” Mặt Tô Đình Nghiêm vẫn tràn ngập nụ cười: “Cha con sao mà có hận thù gì với nhau chứ, có ra sao đi nữa, trên người con vẫn đang chảy máu của cha, là con gái của cha mà, đi thôi nào, cha dẫn con đi ăn, rồi mua vài bộ đồ để con mặc vào hôm tiệc nhận thân, con gái của Tô Đình Nghiêm đây không được mặc đồ bủn xỉn.”
Cho chút ơn huệ nhỏ để cô cảm động sao?
Tô Yên cười lạnh: “Tổng giám đốc Tô, không cần ông tốn kém vậy đâu, nhà họ Lý đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi.”
Tô Đình Nghiệm thấy Tô Yên không hợp tác, thở dài một hơi, bắt đầu dùng chiêu bài tình thương: “Tiểu Yên, con đừng trách cha, công ty là tâm huyết của mẹ con, lúc mẹ con qua đời, cha đã đồng ý bà ấy là phải bảo vệ tốt công ty, cha không thể để công ty có chuyện gì được, hi vọng con có thể hiểu cho sự khổ tâm của cha.”
“À, đúng rồi, tôi xém nữa quên mất, công ty là của mẹ, trong di vật của mẹ có một bức di thư chỉ định tôi làm người thừa kế của công ty, vất vả tổng giám đốc Tô đã quản lý hộ tôi rồi, nếu tổng giám đốc Tô đã nói thế, vậy thì tôi sẽ tiếp quản công ty, không cần tổng giám đốc Tô bận tâm nữa.”
Chuyện di thư hoàn toàn là do Tổ Yên bịa đặt, cô chỉ là muốn Tô Đình Nghiệm biết khó mà rút lui.
Cô hiểu quá rõ về Tô Đình Nghiêm rồi.
Quả nhiên, vừa nghe đến việc giao công ty ra, sắc mặt Tô Đình Nghiệm lập tức thay đổi, trở nên rất khó coi: “Sao có thể vậy được, Tiểu Yên, con chưa từng quản lý công ty, cha vất vả chút cũng không sao.”
“Ha!” Tô Yên cười giễu một tiếng, thấy xe của Thái Thanh Trúc đến, để lại một câu: “Tôi đây là một người thù dai, tốt nhất thì tổng giám đốc Tô nên ít xuất hiện trước mặt tôi đi, nếu không, lỡ đâu ông vô tình khơi dậy những oan ức của tôi suốt những năm qua, tôi làm ra chuyện gì quá khích thì rất khó xử cho cả hai bên.”
Nói xong, Tô Yên mở cửa xe Thái Thanh Trúc và ngồi vào.
Thái Thanh Trúc hỏi: “Ai vậy?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!