Lưu Tuyết Lam nhàn nhạt liếc nhìn Tô Vân, giọng nói đã mang vẻ hơi tức giận: “Mẹ chồng của cô là ai? Tôi quen biết bà ta sao? Tôi thân thiết với bà ta lắm à?”
Tô Vân đã sắp không giữ nổi nụ cười trên mặt nữa rồi, Sở Hướng Nam chỉ là con riêng, mẹ chồng của Tô Vân cũng chỉ là vợ bé, nói trắng ra chính là một kẻ thứ ba không danh không phận, loại người đó mà cũng đòi móc nối quan hệ với Lưu Tuyết Lam sao?
Nhân tình mà muốn tạo mối quan hệ với vợ danh chính ngôn thuận sao, nói cho cùng thì cũng chỉ muốn lợi dụng Lưu Tuyết Lam để nâng cao địa vị trong giới này mà thôi.
Lưu Tuyết Lam cũng không phải là đồ ngốc, hơn nữa chẳng có vợ cả nào lại muốn có quan hệ thân thiết với nhân tình, tự làm mất phẩm giá của chính mình cả.
Tô Vân vẫn chưa kịp hiểu ra vì sao giọng nói của Lưu Tuyết Lam lại lộ ra vẻ tức giận rõ ràng như vậy, nên chỉ đành cẩn thận bổ sung: “Mẹ chồng của tôi tên là Tạ Bảo Trân, bà Lý đã nhớ ra chưa?”
“À, nhớ ra rồi, là một nhân tình.” Lưu Tuyết Lam nói lộ rõ vẻ kinh miệt, Tô Vân càng không tìm được bậc thang để leo xuống.
“Bà Lý, tôi…”
Sắc mặt của Tô Vân vô cùng khó coi, cô ta còn chưa kịp nói hết câu, Lưu Tuyết Lam đã che mũi nói: “Sao có mùi gì mà hôi vậy chứ, giống như mấy ngày không tắm vậy.”
Bà ta nói dứt lời thì mặt Tô Vân lập tức ửng đỏ, trên người cô vẫn còn mùi cá, cho dù đã xịt nước hoa thì vẫn còn rất hôi, thậm chí còn hôi hơn lúc này nữa.
Mùi cá trộn lẫn với mùi nước hoa, mùi vị đó quả thực khó miêu tả thành lời.
Tô Vân lập tức lùi lại mấy bước, nói năng cũng hơi lắp bắp: “Bà Lý, vừa rồi chị bảo tôi… Vừa rồi đi ngang qua thùng rác, chắc là bị ám mùi.”
Tô Vân định đổ tội cho Tổ Yên, nhưng vừa định nói thì đã lập tức sửa lời.
Tô Yên cười tủm tỉm nhìn Tô Vân, đang định mở miệng nhưng khi thoáng thấy một chiếc xe quen thuộc đang chạy về phía này, cô lập tức nhíu mày.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Đó chính là xe của Sở Hướng Nam.
Trước đây Sở Hướng Nam thường lái xe đến chờ cô ở dưới lầu, ngay cả vị trí đỗ xe cũng giống hệt như trước, cô đã quá quen thuộc cảnh này.
Sở Hướng Nam vốn là muốn đến đây, nhưng nhìn thấy Tô Vân nên mới dừng xe lại.
Anh ta không ngờ Tô Vân cũng ở đây.
Tô Yên nhếch môi cười, nói với Tô Vân đầy ý tứ sâu xa: “Tôi thấy có lẽ cô cũng không có hứng đi dạo phố nữa rồi.”
Tô Vân nhìn theo tầm mắt của Tô Yên thì thấy xe của Sở Hướng Nam, suýt chút đã không kiềm chế được cảm xúc ngay lập tức.
Sở Hướng Nam lại đến tìm con khốn Tô Yên này.
Tô Yên khinh thường sự ghen ghét của Tô Vân, nói với Lưu Tuyết Lam: “Mẹ Lý, chúng ta đi thôi.”
“Được, mùi này nồng quá, ở lại thêm chút nữa mẹ sắp nôn ra rồi.” Lưu Tuyết Lam là kiểu người có gì nói đó, hơn nữa với địa vị đó, bà ta cũng không cần phải quan tâm đến cảm nhận của Tô Vân.
Tô Vân nghe xong thì đỏ mặt tía tai, đợi Tô Yên và Lưu Tuyết Lam vừa đi, thấy Sở Hướng Nam cũng muốn lái xe chạy mất, cơn giận đang kìm nén chợt bùng nổ, cô ta xông thẳng lên chặn xe lại, trút giận lên người Sở Hướng Nam.
“Sao anh lại ở đây, có phải đến tìm Tô Yên không, cô ta đã vứt bỏ anh rồi, anh còn đến tìm cô ta, rốt cuộc cô ta có gì tốt hơn em chứ?”
Tô Vân quả thật sắp điên rồi, thứ cô cật lực tranh giành, trong mắt Tô Yên lại không đáng một đồng xu.
Cô ta muốn đến nhà họ Chu nhận người thân, không muốn làm con gái riêng nữa, nhưng Chu Hoàng Long cứ kì kèo không muốn nhận cô ta.
Còn Tô Yên không cần tốn chút sức lực nào đã được nhà họ Lý yêu thích, làm con gái nuôi của Lý Mộc Sinh, bước vào giới thượng lưu.
Tô Vân đố kỵ đến phát điên.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!