Trong chiếc xe hơi đậu ven đường, Lục Cận Phong phóng tãm mát nhìn chằm châm Tô Yên. Anh vẫn luôn đi theo phía sau cô, nhưng khống có tới gàn.
ớ chung lâu như vậy, Lục Cận Phong tướng rầng mình đã hiếu rõ đối phương, nhưng mãi cho tới lúc này anh mới phát hiện, trẽn người cô gái này vần còn che đậy rất nhiều tâm tư mà anh không biết được.
Bên cạnh bàn của Tô Yên lè một cập nam nữ trẻ tuối, lúc ban đàu cả hai vẳn ãn ngon lành, sau đó lại bòng xảy ra tranh chấp.
Người thanh niên kia đá cái ghế, nối giận đùng đùng mà chất vấn cô gái: ‘Cô từng sinh con rồi? Không phải gái trinh sao? Như này không phải cô đang gạt người khác à?”
Cô gái đau lòng, nửc nở nói: ‘Em không phải cố ý lừa anh, A vr, em xin lỗi, là do trước đây em tuổi trẻ bồng bột, không hiếu chuyện mới phạm lỗi lầm hồ đồ như thế, nhưng em thật lòng yêu anh.’
‘Ngay cả con cũng sinh rồi, vậy tôi còn cần cô làm gì nữa chứ? Tôi không muốn phải nhặt giày rách của thằng khác, sau này đừng tới tìm tôi nữa.’ Người thanh niên đó vô cùng cương quyết nói.
‘A Vĩ, A Vĩ…” Cô gái khóc sướt mướt đuối theo.
Cuộc trò chuyện chỉ vỏn vẹn vài câu lại khiến cho Tô Yên cảm thấy càng thêm buồn bực, cảm giác tự ti bổng dưng trổi dậy.
Đàn ông, có phải ai cũng đều sẽ khinh khi phụ nữ đả từng sinh con không?
Lục Cận Phong nhất định cũng sẽ đế bụng.
Cô đã lừa anh.
Uống xong chai bia, Tô Yên lảo đảo bắt taxi quay về. Có thể do mệt mỏi, hoặc cũng có thể do say rồi, cô vừa nằm xuống giường đã ngủ ngay lập tức.
ở dưới tâng, Lục Cận Phong vần ngồi trong xe, không xuống xe cũng không lên lầu. Anh châm điếu thuốc, im lặng mà hút.
Chuyện mà Lục Cận Phong đã muốn biết, sẽ không có chuyện gì không diều tra ra được.
Nhưng anh không dám đi điêu tra vl sao Tô Yên đêm nay lại khác thường như vậy.
Điếu thuốc thoáng chốc đã cháy hết.
Bẽn trong xe lượn lờ khói thuóc, trên đất cũng rơi vụn đống tàn thuốc.
Trời dãn sáng, lúc này Lục Cận Phong mới lái xe trớ vẽ nhà họ Lục.
Trần Tố Anh đã dậy từ sớm, mấy ngày nay bà không có đi tìm Tô Yên, ngày hôm qua ớ buổi tiệc giới thiệu bà cũng không tiện lộ mặt, sợ đế lộ sơ hớ.
Trần Tố Anh vừa mới xuống lầu đã thấy Lục Cận Phong chống cáy gậy ba-toong từ ngoài đi vào, bước đi rất nhanh.
‘Con trai, sao thế?’ Trong lòng Trần Tố Anh hơi hồi hộp: ‘Cãi nhau với Tiếu Tô à?”
Vốn đĩ Tràn Tố Anh chỉ là thuận miệng hỏi, không ngờ bàu không khí xung quanh lại bòng trầm xuống.
Thế này, xem ra bà đã đoán đúng rồi.
Tran Tố Anh cấn thận, dè dặt hỏi: ‘Thật sự, cãi nhau à?*
Lục Cận Phong không nói lời nào, thái độ như này lại khiến Trần Tố Anh sốt ruột muốn chết.
‘Con trai, con nói gì đi chứ, sao thế kia, nói ra đi để mẹ còn nghĩ cách giúp con.”
‘Không có gì ạ.’ Lục Cận Phong phun ra mấy chữ, sau đó đi lên phòng.
Trần Tố Anh nhớ tới một chuyện, nhìn thấy Lục Cận Phong đi lên lầu lại vội vàng nhác vọng tới: “Con trai, Lục Thừa Mẵn trở vẽ rồi.
Lục Cận Phong dừng chân, ấn đường nhíu thật chặt.
Trần TỐ Anh vừa nói xong, một người đàn ông anh tuấn mặc dồ bộ ờ nhà xuất hiện ở cửa thang máy.
‘Anh cả trở vè rồi, đã lâu không gặp.”
Lục Thừa Mần nở nụ cười ôn hòa, nhưng nhìn kỹ lại thây trộn lẫn vài nét thâm độc.
Người này chính là con trai lớn của Lục Gia Hành, Lục Thừa Mần.
Lục Cận Phong chăm chú nhln vào người trước mặt, tay câm gậy cũng theo bản năng siết lại vài phần.
“Trước khi trở v’ê, sao em hai lại không báo một tiếng vậy.” Lục Cận Phong khẽ cong: ‘Là về đây thăm chú hai?”
‘Nghe nói lân này là người của tổ chức Ám Dạ ra tay, cha tôi bị té nặng như vậy, phận làm con trai nhất định phẩi tới thay cha minh đòi lại công bằng.”
Lục Cận Phong khẽ bật cười: “Em hai thật sự là có hiếu, cẩn thận kẻo lây vạ vào người.”
‘Cám ơn anh cá đã quan tâm, tôi nhất định sẽ cẩn thận một chút. Đợt hàng lân này mà cha tôi tổn thất, tôi nhất định sẽ đòi tổ chức Ám Dạ trả gấp mười lân.”
Hai người rõ ràng là đang nói chuyện vui vé, nhưng bâu không khí lúc này lại đậm mùi thuốc súng.