Kể từ ngày mai, Tô Yên sẽ không cân đến đây làm nữa, nội dung công việc hôm nay chính là bàn giao lại mọi việc.
Nơi minh từng làm việc mấy năm, cô vản thây không nỡ ròi đi.
*Tô Yên à, sau này cô đừng quên tôi nhé, đến Trụ sở chính phải nhớ đến tôi đó.” Thái Thanh Trúc luyến tiếc ôm lây Tô Yên.
‘Được.’ Tô Yên cười nói: “Nếu có chuyện tốt chắc chắn sẽ không quên cô đâu.”
‘Chị em tốt.’ Thái Thanh Trúc bật cười: “Đi nào, tối nay đi chúc mừng cô.”
Tô Yên đang định đáp lại, bổng nhiên điện thoại vang lên.
Là một dòng tin nhân.
Lục Cận Phong gửi tin nhần, hẹn cô tám giờ tối nay gập nhau ớ nhà hàng Hoa Hòng.
Chuyện nên đến cũng phải đến.
Tô Yên chần chừ một chút rồi trả lời: Được!
‘Sao vậy, bạn trai?* Thái Thanh Trúc hỏi.
‘ừm.* Tô Yên gật đầu, mỉm cười xin lồi: ‘Anh ấy hẹn tôi tối nay đi ăn.”
Thái Thanh Trúc xúc động, trêu đùa: “ôi, ngưỡng mộ cô thật đó, quả là được cuộc đời ưu ái, có cả tình yêu và sự nghiệp, thật khiến người ta ngưỡng mộ.’
‘Sõ đào hoa cúa cô cũng sẽ đến thôi.” Tãn Nhã Hân nhếch môi cười: “Bàn giao công việc xong rồi, vậy tôi đi trước đây.’
Tô Yên cảm thấy, quả thật cô và Lục Cận Phong cũng nên gập nhau một lần đế nói chuyện rõ ràng.
Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách.
Thà đau một lan rồi thôi, chia tay cũng không có gì to tát lám.
Tô Yên vừa rời khỏi công ty thì Trần Tố Anh lại tới, bà không thấy Tô Yên đâu.
Tô Yên về nhà trọ thay đồ trước, trang điểm nhẹ nhàng, chuấn bị tâm lý sản sàng rồi mới đến nhà hàng Hoa Hồng.
Màn đêm buông xuống.
Ánh đèn rực rỡ.
Lúc Tô Yên đến, Lục Cận Phong đã đến trước rỏi.
Hôm nay nhà hàng rất vâng vẻ, không có khách đến, Lục Cận Phong đặt một phòng vip, sát cửa sổ, góc nhìn đẹp, có thế nhìn thấy hết cánh đêm cúa Đế Đô.
Lục Cận Phong vô cùng nho nhã phong độ kéo ghế ra cho Tô Yên: ‘Đói chưa, gọi món trước đi.’
■Vẫn ốn, không vội.”
Tô Yên mỉm cười, nhìn Lục Cận Phong trước mặt, nói thật cô cũng không biết Lục Cận Phong có chò nào không tốt, nhất là vẻ bẽ ngoài này, quả là có một không hai.
Nếu thật sự phải cãi nhau với gương mặt này, khi nhìn thấy gương mặt điển trai như thế, đoán chừng cô cũng sẽ nguôi giận ngay.
Trước khi Tô Yên đến, cô đã nghĩ ra rất nhiều lời mở đầu, sau cùng vẳn chọn lời ngán gọn thẳng thán nhất.
‘Lục Cận Phong, chúng ta chia tay đi.’
Tô Yên nhìn Lục Cận Phong, vẻ mặt cô bình tĩnh và nghiêm túc, không giống như đang đùa.
Tô Yên rất dứt khoát đối với chuyện tình cảm.
Cô có thế cắt đứt quan hệ với Sở Hướng Nam, cũng có thế chia tay êm đẹp vởi Lục Cận Phong.
Có lẽ cô sẽ rất buôn, sẽ hôi hận, nhưng bảy giờ cô biết rất rõ minh đang làm gl.
Cô rất tự ti trong chuyện tinh cảm, tình yêu không cùng đẳng cấp, làm sao cỏ thế tiếp tục được?
Chi bằng giải quyết dứt khoát, nhanh chóng cat đứt cho xong.
Vé mặt Lục Cận Phong đờ ra, anh bị đá ròi sao?
Tối qua anh đã cảm thấy cảm xúc của Tô Yên không bình thường, nhưng khi Tô Yên nói ra hai chữ chia tay này, anh vản hết sức kinh ngạc.
Nêu như đế người khác biết người nẳm quyền nhà họ Lục ở Đế Đô bị đá, bị vứt bỏ, quả thật là chuyện nực cười nhất trẽn đời, sẽ không có ai tin cả.
Nhưng chuyện này lại là sự thật.
Lục Cận Phong ngạc nhiên một chút, sau đó nhanh chóng khôi phục lại tinh thân, híp mắt nói: ‘Lý do.’
Khi không lại bị đá, ai cũng sẽ hỏi lý do thôi.
Tô Yên cũng đã nghĩ xong lý do từ chia tay, cô không định giấu diếm và viện cớ nữa mà nói tháng: “Anh xem thời sự hôm nay chưa? Tối qua có người gây sự trong buổi tiệc, tung tin đòn tôi chưa chõng mà đã có con, thật ra đây không phái là tin đôn, quá thật năm nãm trước tôi đã từng sinh con.’
Nói liền một mạch, Tô Yên cảm thấy giống như trút được gánh nặng, không hề khó nói giông như trong tưởng tượng cúa cô.
Cho dù Lục Cận Phong cũng nghi ngờ, nhưng chính tai nghe thấy Tô Yên thừa nhận, vần khó có thể chấp nhận được, anh chợt giật minh hoảng hốt.
Trước khi Tô Yên mở lời, anh đã nghĩ cho dù Tô Yên cỏ đưa ra lý do gỉ, anh cũng sẽ bác bỏ, không đồng ý chia tay, nhưng chuyên chưa chồng đã có con, anh cũng không tlm dược cái cớ nào đế bác bỏ.
Tô Yên đã từng sinh con, từ lúc bắt dâu cô đã lừa anh.
Vệt máu trên ghế đại diện cho lẳn dâu tiên hôm đỏ cũng là giá.
Vẻ mặt Lục Cận Phong thấp thoáng hiện lẻn vẻ tức giận.
Tô Yên thảm thớ phào nhẹ nhõm, làm ra vé ung dung nói: “Tôi thừa nhận từ lúc bât đâu tôi đã lừa anh, nhưng lúc bắt dâu tôi cũng chỉ chơi đùa với anh thôi, không hẽ có ý định sẽ lâu dài, cũng chưa từng nghĩ sẽ kết hôn gì đó, trải qua khoảng thời gian sống cùng nhau, tôi cám thây chúng ta không hợp nhau, cho nên chia tay đi.”
Ban đau là Tô Yên đề nghị qua lại với nhau.
Bây giờ cũng là Tô Yên đề nghị chia tay.
Vẻ mặt Lục Cận Phong u ám, tay nắm chặt thành đấm, cô gắng kiêm chê cảm xúc.
Tô Yên đã nói đến nước này rồi, anh còn nói gì được nữa?
Tô Yên cò gâng nặn ra một nụ cười, đây là lãn đau tiên cô nhìn thấy vẻ mặt Lục Cận Phong khó coi như vậy.
‘Lục Cận Phong, tôi biết tôi mâc nợ anh, nhưng chuyện tình cám cũng không miền cưỡng được, bữa ãn hôm nay cứ coi như bữa án cuối cùng trước khi chia tay đi, bât đau tốt đẹp kết thúc cũng êm đẹp, tôi mời.*
Tô Yên trả lại cho Lục Cận Phong tín vật đính ước anh đã tặng, còn có vòng tay cúa Trân Tõ Anh: ‘Mong anh có thế gặp được người phù hợp thật sự.*
Thái độ thán nhiên phóng khoáng của Tô Yẻn khiến cơn giận trong lòng Lục Cận Phong không ngừng trỗi dậy.
Hay cho câu bât đầu tốt đẹp kết thúc cũng ém đẹp.
Lục Cận Phong lập tức đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Yên châm chằm: ‘Không cần, tôi cũng không chịu thiệt, không ai nợ ai.*
Tô Yên hiếu ra, hai người cũng đă ngủ với nhau hai lần, quả thật Lục Cận Phong cũng không bị thiệt.
■Vậy anh đã đồng ý chia tay rồi?*
‘Bát đầu tốt đẹp kết thúc cũng êm đẹp.”