Vạn Nhất cố ý thớ dài, nói: ‘Tôi phái đến bệnh viện rồi, chúng ta tạm dừng cuộc trò chuyện ớ đây thôi. Mà này, đại ca nhập viện rỏi đó, cô Tô có biết chuyện này không?’
Vạn Nhất đã biết lại còn hỏi, dĩ nhiên là Tô Yên không biết ròi.
Nghe vậy, Tô Yên rất sủng sốt, cô vô thức hỏi: ‘Anh ta bị sao
Thấy Tô Yên vần còn quan tâm Lục Cận Phong, Vạn Nhất thây như còn có hy vọng, anh ta cố ý thở dài một hơi: ‘Còn có thế bị gl chứ, chẳng qua là tai nạn giao thông thôi. Chuyện cô và đại ca chia tay đã ảnh hưởng rất lớn đến anh ấy. Anh ấy cứ uống rượu say xỉn cả ngày. Mà anh ấy là tài xế xe công nghệ, uống rượu bia mà chở khách thì chác chần là rất nguy hiếm. Hôm qua lúc anh ấy chạy xe, thì xảy ra va chạm với một xe tải lớn.”
Trong lòng Tô Yên có chút lo lắng: “Những người khác thì sao?”
‘Rất nghiêm trọng. Giờ vẫn còn dang ở trong bệnh viện. Chiếc xe bị va chạm nát bét tại chỗ, những người tham gia lúc đó cũng hôn mê, bác sĩ có thông báo mấy lần lè bệnh tình rất nguy kịch, phải qua một đêm, mới có người tới cấp cứu.”
Vạn Nhất cố ý thêm mám dặm muối, nói quá lên là tình hình rất nghiêm trọng. Thực ra đó chỉ là một vụ tai nạn nhỏ và chỉ bị chấn thương đầu nhẹ. Thậm chí Lục Cận Phong còn không bị rách một miếng da.
Vạn Nhất thấy sâc mật Tô Yên, bèn nói thêm: “Đại ca bị thương rất nặng, cho dù có người tới cấp cứu, thì trái tim cũng đã chết mất rồi. Haizz!“
Tô Yên vội hỏi: “Anh ta ớ bệnh viện nào?”
“Bệnh viện nhân dân sõ 1Vạn Nhất đào mát, bình tĩnh nói: “Cô Tô, cô với đại ca đã chia tay rồi, cô không nên đến thăm thì hơn, nó sẽ ảnh hướng không tốt đến cô.”
“Nói tào lao gì vậy, anh ta bị thương nặng đến nhập viện, sao tôi có thế không đến thàm chứ?” Tô Yên lo lâng nói: “Dán đường đi, tôi cùng đi với anh.”
“Vừa rồi không phải cô Tô còn nói là không c’ãn liên lạc, gặp mặt lại sao?”
‘Lời của phụ nữ mà anh cũng tin à?” Tô Yên hùng hổ bước ra ngoài: “Tôi thích đổi ý đấy, rồi sao? Sớm náng chiều mưa, kháu thị tâm phi chính là độc quyền của phụ nữ.”
Vạn Nhất:
Bệnh viện.
Lục Cận Phong đang ngồi dựa vào giường, lật xem mấy tờ báo và tạp chí, thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra.
Tô Yên vội vàng xuất hiện bất ngờ trước mặt anh.
‘Lục Cận Phong, anh bị thương ở đâu…“
Bôn mât nhln nhau.
Tô Yên thấy Lục Cận Phong vản đang lành lặn ngôi trên giường, một chút vết thương nhỏ cũng không có, huống chi là bị thương nặng, thi lập tức nhận ra là minh đã bị lừa.
Tô Yên nhìn châm châm vào tên câm đau Vạn Nhất đang đứng sau lưng.
Vạn Nhất tức giận, sờ mũi: “Thế chất của đại ca tốt thật đó, mới vậy mà đã tính lại rồi, hai người cứ từ từ nói chuyện đi nha, tỏi ra ngoài dạo chút đây.”
Vạn Nhất nhường chỗ lại cho hai người.
Đã một tuân không gặp. Khi gặp lại, Tô Yên cám thảy có hơi mất tự nhiên, đặc biệt là ánh mẳt nóng rực đang nhìn chằm chằm vào cô của Lục Cận Phong, nó khiên cô cảm thây rất cỏ lỗi.
Không khí trong phòng bệnh bồng trở nên yên tĩnh.
Cũng không biết phái sau đó bao lảu, Tô Yên lên tiếng phá bỏ bàu không khí yên ẳng: ‘Anh đã không sao rồi, vậy tôi đi đây.’
“Ai nói tôi không sao.” Lục Cận Phong đột nhiên nói: “Bác sĩ nói, tuy là chấn thương đau nhẹ, nhưng có thế sẽ đế lại di chứng.”
Tô Yên liếc nhìn Lục Cận Phong: ‘Có nghiêm trọng không?”
“Nghiêm trọng ” Lục Cận Phong gấp tờ báo lại.
‘Bác sĩ nói thê nào?”
‘Nằm viện theo dõi.*
‘Vậy anh…” Đột nhiên Tô Yên không biết nén nói cái gì.
Cái kiếu một hỏi một đáp thế này, có chút xấu hố.
Tô Yên nhớ tới lời Vạn Nhất nói thì đân đó, cô khuyên nhủ: ‘Lục Cận Phong, tôi khống ngờ chuyện chia tay lại gây cho anh đá kích lớn như vậy. Tôi hy vọng anh sẽ không sa sút tinh thăn đến thế. Nêu anh cứ như vậy, trong lòng tôi cũng sẽ thấy khó chịu.’
Lục Cận Phong híp mât, lạnh giọng nói: ‘Vạn Nhất đã nói gì với cô?”
“Anh ta nói là anh uõng rượu say xin cả ngày, nên mới xảy ra tai nạn giao thông.” Tô Yên cũng đoán được Vạn Nhất có phân phóng đại, nhưng cô vần cố phân trách nhiệm.
Vẻ mặt Lục Cận Phong đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn: *CÔ đừng tin những gì cậu ta nói là thật. Sự việc lân này chi là một sự cố, tôi cũng chẳng cỏ say xin gl cả. Chì là chia tay thôi mà, tôi không cỏ để chuyện này trong lòng đâu.*
Vạn Nhất đang nghe trộm ngoài cửa nghe vậy thi không khỏi than thở.
Thật đúng là vịt chết còn cứng miệng.
Nếu đã không đế trong lòng, vậy sao còn kéo anh ta đi uóng rượu mỗi ngày?
Cứ như vậy mà còn muốn quay lại sao?
Có vẻ như vấn đề này còn phải phụ thuộc vào anh ta hành động.
Tô Yên nghe vậy thì thở dài, trong lòng bổng dâng lên một cảm giác mất mát khó hiểu, cô bỏ qua cái cảm giác không đau, không ngứa trong lòng và nói: “Vậy thì tốt rồi, anh dưỡng thương cho tốt đi, tôi phải về làm việc rồi.”
“ừ:
Lục Cận Phong dời mắt sang chỗ khác, mặt không chút cảm xúc, nhưng bàn tay đang cầm lấy tờ báo lại vô thức nầm chặt, tờ báo bị nám đến biến dạng.
Tô Yên thật sự rời đi như vậy.