Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (FULL - Bản Chuẩn)

Mới qua được một cửa, không biết còn lại bao nhiêu cửa nữa.

Lục Cận Phong nắm chặt tay Tô Yên, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía trước: "Chúng ta phải nhanh chóng đến đó, nếu không đến lúc đó sợ là sẽ xảy ra biến cố."

"Không phải lúc nãy anh nói đến mười hai giờ, Tần Chấn Lâm mới vào sao?"

"Chỉ còn mấy phút nữa thôi. vả lại anh cũng không biết ông ta có cho dừng hệ thống hay không."

Tô Yên lộ vẻ nghiêm túc: "Nếu ông ta muốn chúng ta nộp mạng ở đây thì sau một vòng hệ thống, ông ta nhất định sẽ khởi động thêm một vòng nữa, đây là cơ hội hiếm có khiến người lãnh đạo của Ám Dạ và Thiên Lang gặp khó khăn ở đây, nếu chúng ta chết thật thì Tần Chấn Lâm cũng có thể khai với cảnh sát rằng chúng ta vào phòng để ăn trộm."

Xem ra phen này bọn họ lành ít dữ nhiều.

Đi qua vách Cửu Cung, hai người lại tiến vào bên trong, Lục Cận Phong đi đằng trước, bảo vệ cho Tô Yên ở đằng sau.

Trong căn phòng bí mật này vô cùng tối tăm, bọn họ hoàn toàn phải dựa vào cảm giác để di chuyển.

Tô Yên nói: "Lục Cận Phong, sao em có cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, đằng sau gáy cứ rợn hết cả lên."

"Anh cũng có cảm giác như vậy." Lục Cận Phong nhìn xung quanh đầy cảnh giác.

Vừa dứt lời, một trận gió lớn ập tới trước mặt Lục Cận Phong, theo phản xạ tự nhiên anh vội vàng nói với về đằng sau: "Yên Yên, theo sát anh."

"Vâng." Tô Yên nắm chặt gấu áo của anh, đồng thời đề cao cảnh giác.

Nhờ ánh sáng chiếu rọi lên đỉnh đầu mà Lục Cận Phong và Tô Yên mới nhìn thấy những người máy khổng lồ đứng ở bốn góc.

Hóa ra vừa nãy chính những tên người máy này đã tấn công Lục Cận Phong.

Hai người họ không biết đã đụng phải chỗ nào mà bốn tên người máy này lại đồng loạt tấn công bọn họ.

Nhưng đây là người máy, đánh không đau, không chết, phản ứng cũng rất linh hoạt, trong đôi mắt của những người máy này có gắn thiết bị có thể cảm ứng được vị trí của bọn họ.

Lục Cận Phong liên tiếp bị đánh mấy cái, lực đánh khá mạnh khiến anh cảm thấy ruột gan mình như đều bị đánh lộn tùng phèo hết cả lên rồi.

Lục Cận Phong muốn bảo vệ Tô Yên, khó tránh khỏi bị phân tâm.

"Lục Cận Phong." Tô Yên căng thẳng trong lòng, nhưng cô cũng không có đánh đá loạn xạ, ban nãy cô có quan sát những tên người máy này một chút, tuy rằng bọn chúng vô cùng linh hoạt nhưng cũng có những chỗ không hoàn thiện.

"Lục Cận Phong, chúng ta nghĩ cách nấp sau người bọn chúng đi."

Nhờ Tô Yên nhắc nhở mà Lục Cận Phong cũng phát hiện ra, hai người nhìn nhau gật đầu nhất trí, phối hợp ăn ý với nhau nhân lúc người máy đánh tới bèn trốn ra đằng sau bọn chúng.

Người máy đánh hụt vào không trung, đôi mắt của nó không cảm ứng được bọn họ, thế là nó tự động ngừng lại.

Lục Cận Phong xoa xoa lồng ngực vừa bị nện vào mấy phát lúc nãy của mình, quay sang giơ ngón cái với Tô Yên.

Tô Yên của anh luôn thông minh.

Lần này coi như qua được một cửa nữa.

Hai người vừa mới thở phào nhẹ nhõm được một chút thì đột nhiên bị một thau nước lạnh dội xuống trúng đầu, từ đầu xuống chân đều ướt nhẹp.

Tô Yên phun ra: "Người nghĩ ra cửa này cũng thâm độc quá rồi, còn giữ lại một chiêu cuối."

Sau khi bị dội nước, đỉnh đầu hai người bọn họ không ngừng bốc lên khí lạnh.

Tô Yên lạnh đến rùng cả mình.

Này là muốn bọn họ chết cóng đây mà.

Nếu là máy móc thì bọn họ còn có thể nghĩ cách vượt qua được, chứ còn cái lạnh thì chịu.

Lục Cận Phong nhanh chóng đi tới chỗ Tô Yên, quần áo anh đều bị ướt hết, không có cách nào giúp Tô Yên bớt lạnh.

"Yên Yên, anh đưa em ra ngoài." Lục Cận Phong nặng trĩu trong lòng mất mấy giây, anh biết nếu cứ tiếp tục thế này thì cô chắc chắn sẽ chết cóng mất.

Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng thấp, chẳng bao lâu sau tay chân Tô Yên đã lạnh cóng, vậy mà cô vẫn gắng gượng nở nụ cười: "Đừng lo cho em, không sao, hồi trước lúc trời vào đông, rất lạnh, cha không quan tâm em, Tần Phương Linh bà ta còn chẳng mua quần áo cho em mặc, mùa đông em lại mặc đồ mùa hè, thế mà vẫn vượt qua được, em không sợ lạnh."

Miệng thì nói vậy nhưng cơ thể Tô Yên cứ không ngừng run rẩy, môi tím thẫm đi, nhiệt độ trong phòng đã xuống còn âm mười mấy độ, lại cộng thêm vừa rồi bị dội nước lạnh vào người, cho nên cả hai đều cảm thấy lạnh hơn rất nhiều.

Lục Cận Phong cũng lạnh cóng cả người, nhưng trước mặt Tô Yên, anh vẫn không để lộ bất cứ sự bất thường nào cả, ngược lại là Tô Yên, cô cố gắng tỏ ra ổn để anh đừng lo lắng cho mình, điều này làm Cận Phong càng xót xa cô hơn bao giờ hết.

Lục Cận Phong sợ mặt Tô Yên, chợt tay kéo tay cô đi về phía trước.

Cửa cuối rồi.

Suốt con đường dài đằng đẵng, chẳng có bất cứ thứ gì, chỉ có sự yên lặng đến kỳ lạ.

Lục Cận Phong cảnh giác ném một chiếc giày về đằng trước, ngay lập tức phía trước xuất hiện vô số sợi tơ nhỏ mảnh như cây kim, ánh lên màu bàng bạc.

Đây không phải dây thép thông thường mà là do được chế tạo từ chất liệu đặc biệt, có thể dẫn điện, một khi va trúng e là sẽ bị điện giật, độ nguy hiểm cũng không kém gì so với tia sáng gamma vừa nãy.

"Yên Yên, em ngồi xuống nghỉ một chút đi."

Lục Cận Phong đỡ Tô Yên ngồi xuống, cửa này, anh không thể dẫn Tô Yên đi cùng.

Tô Yên nhận ra Lục Cận Phong muốn làm gì, cô nắm chặt tay anh rồi nói: "Cẩn thận."

Lục Cận Phong cười tươi: "Ừm, lát nữa chúng ta cùng nhau ra ngoài."

Anh vì muốn trấn an Tô Yên nên mới nói như vậy, cửa này còn nguy hiểm hơn so với cửa lúc nãy.

Lục Cận Phong quan sát vách tường một chút, ước chừng khoảng cách giữa những sợi tơ, chỗ này thực sự không làm cách nào đi qua nổi.

Không xông qua được, vậy thì anh sẽ phá hủy nó.

Cửa ải nguy hiểm nhất, cũng có thể là cửa ải đơn giản nhất.

Lục Cận Phong lấy kẹp tóc của Tô Yên rồi nói: "Anh mượn một chút."

Tô Yên không biết Lục Cận Phong định làm gì, cả người cô co ro, run rẩy vì lạnh, nhưng ánh mắt thì vẫn luôn hướng về phía anh, chỉ sợ anh xảy ra nguy hiểm.

Lục Cận Phong cầm theo kẹp tóc của Tô Yên, sau đó men theo vách tường mà bò lên, không thể đi phía dưới được thì đi phía trên vậy.

Bên trên có một ổ khóa, Lục Cận Phong dùng kẹp tóc mở được cái khóa đó, mọi chuyện xem như thuận lợi, anh mở cửa ra rồi chui vào.

Tô Yên nhìn theo anh không chớp mắt, lúc này đột nhiên phía trên có một làm khói mờ tỏa xuống, chậm rãi, Tô Yên cảm thấy đầu óc quay cuồng nặng nề, cuối cùng cô ngất đi lúc nào không biết.

Lục Cận Phong đã bò tới đầu bên kia, anh dùng sức phá cửa ra rồi nhảy xuống dưới.

Lúc nhìn thấy Tô Yên ngất đi, anh vô cùng hoảng: "Yên Yên, Yên Yên."

Hô lên mấy tiếng, Tô Yên vẫn không có phản ứng gì.

Lúc này Lục Cận Phong cũng ngửi được mùi gì đó, vừa nãy anh ở trên kia, khói mù bay xuống dưới này, cho nên anh mới không sao.

Cảm nhận được điều kỳ lạ, Lục Cận Phong lập tức lấy ống tay áo ướt sũng của mình bịt mũi lại.

Lục Cận Phong cũng không chậm trễ, vốn là anh muốn tìm công tắc để mở cửa, nhưng không ngờ lại bị anh ta phát hiện ra thiết bị cung cấp điện.

Thiết bị cung cấp điện đang trong trạng thái vận hành.

Chỉ cần cắt đứt được nguồn điện thì tất cả các cửa đều không dùng được điện nữa.

Lục Cận Phong ôm chặt Tô Yên vào lòng, dùng cách đơn giản nhất đó là đá văng vào thiết bị cung cấp điện, kéo chốt cửa ra, ngắt điện.

Những sợi tơ trên đường đi cũng không còn điện nữa, giờ chúng chẳng khác nào những sợi dây thông thường.

Bên cạnh thiết bị phát điện có một cái búa, đây là đồ dự bị, chắc là Tần Chấn Lâm để đó phòng ngừa.

Lục Cận Phong nhấc búa lên, trực tiếp đập vào những đường dây chằng chịt trên đường.

Những sợi dây đã đứt, Lục Cận Phong vội vàng chạy về chỗ Tô Yên rồi bế cô lên: "Yên Yên, Yên Yên!"

Tô Yên vẫn không phản ứng gì, lúc này mặt đất bất ngờ rung chuyển, giống như bị động đất, tường cũng bắt đầu nứt rồi.

Nơi này sắp sập rồi.

Mà bên ngoài căn phòng bí mật, đám người Tần Chấn Lâm cũng cảm nhận được mặt đất đang không ngừng rung lắc, cả tòa nhà cũng đang lung lay.

Lệ Quốc Minh hỏi: "Chuyện gì thế này?"

Tần Chấn Lâm nhìn chằm chặm cửa vào căn phòng bí mật, ông ta kích động nói to: "Bọn họ vẫn còn sống, bọn họ đã đi tới cửa cuối rồi, chắc đường dây chằng chịt cũng đã bị phá hết, cho nên mới dẫn đến kiểu tự bạo của hệ thống phòng hộ, đó là cái bẫy cuối cùng mà tôi đã bày ra, nếu không chặt đứt sợi dây thì đã có thể thông qua một cách thuận lợi."

Lệ Quốc Minh vừa nghe thấy thế thì lập tức túm lấy Tần Chấn Lâm muốn đánh: "Cả đời ông lúc nào cũng tính toán bày mưu vậy mà lại lôi cả con gái ruột mình vào, ông đúng thật là có bản lĩnh."

Tòa nhà không ngừng rung lắc, Tần Nhã Hân rối rít: "Cha, mở cửa ra đi."

Tần Chấn Lâm nhìn hệ thống thiết bị trước mặt, phát hiện ra thiết bị cấp điện đã bị phá hỏng, lúc này mới vội vội vàng vàng mở cửa ra.

Đồng thời.

Bên trong căn phòng bí mật, vách tường vẫn không ngừng nứt toác; Lục Cận Phong ôm Tô Yên chạy ra ngoài.

Chỉ khi tận sâu trong căn phòng đó không còn động tĩnh gì thì mới chắc chắn là an toàn.

Lúc anh chạy ra ngoài, trên đầu vẫn không ngừng có vật rơi xuống, lưng Lục Cận Phong bị thương vô cùng nặng, anh bế Tô Yên ngã ra đất, còn chưa kịp thở thì đã lại có vật khác rơi xuống.

Con ngươi của Lục Cận Phong chợt co rút, anh chỉ còn kịp đẩy Tô Yên ra ngoài cánh cửa, còn anh, trong lúc né tránh đã không may đâm vào góc nhọn của vách tường, cộng thêm vừa nãy hít phải khí lạ, anh dần mất đi ý thức.

Cả tòa nhà vẫn không ngừng rung lắc.

"Anh Cận Phong, anh Cận Phong."

Tần Nhã Hân chạy đến đầu tiên, cô ta nhìn thấy hai người nằm bất động trên mặt đất.

"Anh Cận Phong."

Tần Nhã Hân chạy tới, thấy Tô Yên hôn mê bất tỉnh, mà đám người Tần Chấn Lâm còn đang đứng đằng sau, thế là cô ta bèn nảy sinh ý định xấu.

"Tô Yên, chỉ cần cô biến mất thì anh Cận Phong sẽ yêu tôi."

Tần Nhã Hân rút dao găm ra, định đâm vào mặt Tô Yên.
Nhấn Mở Bình Luận