Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam

Mặc dù Lục Cận Phong nói anh xảy ra tai nạn không liên quan đến cô, nhưng về lý, cô vẫn nên làm chút gì đó. 

Tô Yên cứ thuyết phục bản thân như vậy. Sau khi hầm xong canh, sáng sớm hôm sau cô đến công ty sớm hơn một chút, đợi ở trước cửa văn phòng của Vạn Nhất. 

Khi Vạn Nhất đến, cô đưa bình giữ ấm cho anh ta. 

Vạn Nhất nghi hoặc: “Đây là...” 

“Canh gà.” 

Vạn Nhất cảm thấy được yêu thích mà hoảng sợ: “Cô Tô, cô đối xử với tôi thật tốt, mới sáng sớm đã mang canh gà đến, thật là ngại quá” 

“Không phải cho anh, là cho anh ấy.” Tô Yên nói: “Làm phiền anh Vạn lúc đến bệnh viện thì mang qua đó giúp tôi.” 

“Cho lão đại à, cô Tô, cô nên tự mình mang qua đó chứ.” Vạn Nhất nói: “Nếu lão đại biết cô Tô tự mình hầm canh, chắc chắn anh ấy sẽ rất vui, hai người giảng hoà với nhau thì tốt rồi.” 

“Không phải tôi nhầm, tôi mua ở ngoài” Tô Yên nói dối: “Anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ là hỏi thăm anh ấy từ góc nhìn của một người bạn, không có ý gì khác, làm phiền anh” 

“Tổi qua nửa đêm đột nhiên lão đại đau đầu, bác sĩ nói có lẽ là di chứng” Vạn Nhất vừa mở 

miệng đã nói lung tung: “Bác sĩ còn nói, có lẽ mắt anh ấy cũng sẽ không nhìn thấy, vì trong não của anh ấy còn có máu tụ. Cô Tô, cô đừng thấy bên ngoài lão đại không bị thương gì, thực ra anh ấy bị thương ở bên trong đấy.” 

Tô Yên đã mắc bẫy một lần, đương nhiên sẽ không dễ dàng tin Vạn Nhất lần nữa: 

“Hai chúng tôi chia tay rồi, dù sao anh ấy có thế nào cũng không liên quan đến tôi.” 

Tô Yên cảm thấy không thể dây dưa không dứt khoát. 

“Không thể làm người yêu, cũng không đến mức làm người xa lạ mà, tốt xấu gì cô cũng từng yêu đương với lão đại” Vạn Nhất nói quá lên: “Sau khi lão đại chia tay, anh ấy không ăn cơm không uống nước, hôm qua cô cũng thấy rồi đó, anh ấy đã sụt mấy ký rồi.” 

Tổ Yên: "..." 

Cô thật sự không nhìn ra. 

Vạn Nhất nói nhiều như vậy, chẳng qua là muốn Tô Yên đi thăm Lục Cận Phong lần nữa thôi. 

Vạn Nhất than thở nói: “Nếu lão đại thật sự bị mù, hoặc là có chuyện gì đó, thì tôi phải sống thế nào đây.” 

“Hửm?” Tô Yên nhìn Vạn Nhất với ánh mắt kỳ lạ. 

Vạn Nhất ý thức được mình nói sai rồi, cười xuề xoà nói: “Lỡ miệng lỡ miệng, tôi và lão đại tuyệt đối không phải là kiểu đó, hai chúng tôi hoàn toàn trong sạch.” 

Tô Yên mím môi: “Giao canh gà cho anh đấy, tôi đi làm đấy.” 

Nói xong, Tô Yên quay về vị trí của mình. 

Vạn Nhất cầm bình giữ nhiệt, xem ra con đường theo đuổi vợ của lão đại vẫn còn rất dài. 

Vạn Nhất mang canh gà đến cho Lục Cận Phong. 

Lục Cận Phong thản nhiên liếc một cái: “Mang đi.” 

“Đây là do cô Tô tự mình hầm đấy, bảo em mang đến cho anh.” 

Anh ta mặc kệ có phải là do Tô Yên hầm hay không, dù thế nào thì anh ta cũng cho là do Tô Yên hầm. Vạn Nhất để bình giữ nhiệt xuống: “Em để ở đây, ăn hay không tùy anh.” 

Vừa nghe nói là do Tô Yên mang đến, đáy mắt Lục Cận Phong xẹt qua chút ánh sáng khác thường, nhưng vẫn kiêu ngạo không chịu ăn canh gà. 

Trong lòng Vạn Nhất thầm phỉ nhổ, để em xem anh có thể nhịn được bao lâu. 

“Đúng rồi lão đại, Lục Thừa Mẫn trở về rồi.” 

Sắc mặt của Lục Cận Phong bình thản: “Ừm, tôi biết rồi.” 

Sắc mặt Vạn Nhất nghiêm trọng: “Có lẽ anh ta sẽ có hành động lớn, dù sao em cũng không tin anh ta trở về vì Lục Gia Hành, nếu hai cha con đó mà liên kết với nhau thì sau này sẽ rất phiền phức.” 

“Hạ Vũ và Hạ Huy vẫn luôn canh chừng” Lục Cận Phong không phải là không có chuẩn bị. 

Lúc này Vạn Nhất mới phát hiện, mấy ngày nay đúng là không nhìn thấy Hạ Vũ và Hạ Huy. 

Vào lúc nào, giọng của ông Tiết truyền đến từ cửa phòng. 

“Vết thương này cũng đầu nghiêm trọng, vẫn chưa thể xuất viện sao?” 

Ông Tiết dẫn theo Hạ Phi đứng cửa ra vào. Nghe nói Lục Cận Phong bị thương phải nằm viện, nên hai người cố tình đến đây. 

“Ông Tiết, sao ông lại đến đây?” Vạn Nhất cười nói: “Lão đại muốn ở trong bệnh viện thêm vài ngày để chữa trị vết thương” 

"Anh bị đá rồi à?” 

Người nói không phải ai khác, chính là Hạ Phi. 

Hạ Phi bĩu môi, giọng điệu rất khinh thường. 

Sắc mặt Lục Cận Phong tối đị: “Một đứa nhóc như em thì biết cái gì.” 

“Xem ra là thật sự bị đá rồi.” Hạ Phi lắc lư cái đầu nhỏ, ngồi xuống sofa: “Đây là thẹn quá hoá giận à.” 

Lục Cận Phong: “..” 

Hạ Phi bày ra dáng vẻ dày dặn kinh nghiệm, nói: “Mấy chuyện này tôi có kinh nghiệm nhất, mấy chị gái và em gái trên đảo đều vô cùng thích tôi, không phải chỉ là tán gái thôi sao? Rất dễ, hay là để tôi chỉ anh mấy cách nhé.” 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận