Lục Cận Phong cười: “Yên Yên, em đang cầu hôn anh đó hả?”
Tô Yên hừ một tiếng: “Chỉ có anh được cưng chiều em, mà không cho em chiều anh sao?”
Từ khi hai người quen biết đến nay, đều là Lục Cận Phong cùng Tô Yên, nuông chiều cô. Yêu là có qua có lại, Tô Yên cũng cưng chiều Lục Cận Phong một lần.
Lục Cận Phong học theo dáng vẻ già mồm cãi láo của Tổ Yên lúc trước, nói: “Miễn miễn cưỡng cưỡng. Đúng rồi, chuyện tốt như vậy, có thể làm nhiều lần hơn. Yên Yên, anh tin em có thể cưng chiều chồng dựa thực lực.”
“Cho anh ít ánh nắng, anh càng tươi rói hơn, còn ra vẻ ta đây với em.” Tô Yên giả bộ tức giận đấm lên lồng ngực Lục Cận Phong.
Lục Cận Phong giữ tay cô lại, hai người ở trên xe cười đùa thành một cục, sau đó ôm chặt nhau.
Vì không gian trong xe chật hẹp, Tô Yên đè trên người Lục Cận Phong. Tô Yên chợt động tâm, hôn trên má Lục Cận Phong.
“cưng chiều chồng dựa thực lực.”
“Hai người định nung hư cái cửa xe luôn hả?” Giọng nói yếu ớt của Xa Thành Nghị vang lên bên xe.
Tô Yên nghiêng đầu, chỉ thấy Xa Thành Nghị còn đang đứng ở ngoài cửa xe, hai tay đút trong túi, trông có vẻ nghiêm trang, nhưng đôi mắt lại tựa như sắp dán vào cửa kính xe tới nơi. Biểu cảm đó giống như là đang nói, các người cứ tiếp tục, tôi đứng đây xem hai người khoe ân ái.
Đôi mắt đó, tuyệt đối là bóng đèn điện lớn nhất trên đời.
Sau khi hai người lên xe, thật sự đã quên mất Xa Thành Nghị.
Tô Yên vội vàng rời khỏi người Lục Cận Phong. Ở với Lục Cận Phong lâu rồi, cũng học được cách mặt dày của Lục Cận Phong. Cô thản nhiên dùng tay lau má Lục Cận Phong: “Mặt anh ấy bị bẩn, tôi lau mặt cho anh ấy đấy chứ.”
Tô Yên ngồi về lại chỗ ngồi của mình, nhớ lại cửa xe còn đang bị khóa, nhanh chóng thò tay đến chỗ ngồi phía trước mở cửa xe.
Lục Cận Phong thì vô cùng buồn bực. Vừa mới có được ít phúc lợi, đã bị Xa Thành Nghị phá hoại rồi.
Lục Cận Phong nghe tiếng đoán chỗ, trừng Xa Thành Nghị một cái. Cho dù mắt bị mù, sự sắc bén của ánh mắt vẫn không hề giảm đi.
Xa Thành Nghị chỉ cười một cách phong độ. Điểm này giống y như bộ dạng thiểu đánh của Vạn Nhất.
“Bây giờ về bệnh viện, hay là?” Xa Thành Nghị thuận lợi chuyển chủ đề.
Tô Yên nói: “Về bệnh viện.”
Xa Thành Nghị khởi động xe, lái về phía bệnh viện, nói: “Đúng rồi, vẫn chưa bắt được hung thủ làm hại dì Trần. Hung thủ lần này không đơn giản, camera giám sát đường dài của bệnh viện đều đã bị động tay động chân.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!