Một người thích bám váy đàn bà, một người thích trai đểu, quả thật là vừa đôi phải lứa.
Vạn Linh San không nghe thấy ý chế nhạo, càng thêm đắc ý mà nói: "Vậy thì đúng rồi. Thầy bói nói chúng tôi là trời sinh một cặp. Đúng rồi, đến lúc đó cô nhất định phải dẫn theo cậu hai nhà họ Lục đến nhé."
Vạn Linh San nghĩ rằng Lục Cận Phong sẽ không tham gia cùng với Tô Yên. Theo cô ta thấy thì Lục Cận Phong căn bản không xem Tô Yên ra gì, nếu không thì tại sao lâu vậy rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì?
Thậm chí Vạn Linh Nhi còn nghĩ xong cách làm khó Tô Yên thế nào trong hôn lễ rồi, phải làm sao khiến cho Tổ Yên phải ngưỡng mộ hạnh phúc của cô ta và Sở Hướng Nam.
Tô Yên sao mà lại không biết được dụng ý của Vạn Linh San cơ chứ, cô nhếch môi cười: "Anh ấy không có thời gian."
"Tôi thấy thì không phải không có thời gian, mà là cậu hai nhà học Lục căn bản đã ghét bỏ cô rồi. Trong giới này có mới nới cũ là chuyện quá bình thường." Vạn Linh San nói với giọng đồng tình:"y, thật là đáng thương quá. Cô dẫn theo hai đứa bé, chắc chắn là phải chịu không ít lời khinh khi, vất vả quá. Hướng Nam, chuyện này đều là lỗi của anh cả, sao anh không giúp đỡ tiếp tế cho cô Tô đây."
Nhìn thấy Vạn Linh San công kích Tô Yên, Sở Hướng Nam vui sướng trong lòng, nhưng lại có chút đau lòng, thật là vô cùng mâu thuẫn.
Tô Yên đang định phản đòn lại thì Hạ Vũ Mặc yếu ớt lên tiếng: " Cô này thật là đáng thương quả, ngay cả cái gương mà cũng mua không nổi, xấu như vậy mà còn dám ra ngoài. Cô à, con có chút ít tiền lẻ, con cho cô một chút, cô cầm lấy đi mua một cái gương mà soi đi nha."
Nói rồi, vẻ mặt của Hạ Vũ Mặc ra vẻ như kiểu không cần phải quá cảm kích tôi đâu, còn thật sự lấy một trăm tệ ra hào phóng bố thí cho Vạn Linh San.
Vạn Linh San tức đến xanh cả mặt.
Hạ Phi cũng rút ra một trăm tệ: "Đi mua bàn chải đánh răng nữa, súc miệng cho thật sạch đi. Miệng thổi không phải lỗi của cô, nhưng ra ngoài làm ô nhiễm không khí thì cô sai rồi."
Vạn Linh San tức đến mức không nói nên lời.
Hai đứa con trai ưu tú như vậy, Tô Yên sao chịu yếu kém được?
Tô Yên khẽ hắng giọng một tiếng, cười nói: "Thật là ngại quá, đừng chấp nhất với hai đứa con nít."
Tô Yên lại lên giọng quở trách: "Hạ Phi, Tiểu Vũ. Sao hai đứa con lại không hiểu chuyện như vậy."
Vạn Linh San và Sở Hướng Nam thấy Tô Yên quở trách hai đứa nhỏ rồi, sự bực tức trên mặt
vừa mới bớt tiêu tan được một chút. Ai ngờ câu nói tiếp theo của Tổ Yên trực tiếp làm cho cả hai tức đến xanh hết cả mặt.
Tô Yên thu lại hai trăm tệ mà Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc mới giơ ra: "Sao mà hai đứa con nhung phí như vậy chứ. Mua gương với mua bàn chải đánh răng đầu cần nhiều tiền vậy, mười tệ là đủ rồi."
Nói rồi, Tô Yên rút ra một tờ mười tệ đưa cho Vạn Linh San: "Tiệm Hai Tệ cứ mặc sức mà mua. Còn tiền thừa thì mua thêm một cái khẩu trang đeo vào, mỗi người một cái, tránh ô nhiễm không khí."
Làm một hồi, điều mà Tô Yên quở trách hai đứa con là cho tiền nhiều quá.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc nghe lời dạy dỗ: "Mẹ à, chúng con biết lỗi rồi. Sau này tuyệt đối không phô trương lãng phí nữa."
"Vậy mới đúng chứ" Tô Yên lộ ra nụ cười mẹ hiền.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!