Những lời này của Vạn Nhất ảnh hưởng sâu sắc đến Hạ Phi, thậm chí ảnh hưởng lớn đến cả cuộc đời của thằng bé.
Hạ Phi vẫn luôn cảm thấy Vạn Nhất không có sở trường gì, những cống hiến cho Ám Dạ... cũng không lớn, nếu như ở thời xưa, anh ta chỉ có thể làm quân sư, nhưng không thể trở thành tướng quân.
Biết văn nhưng không biết võ, đừng nói đánh không lại Lâu Doanh, cho dù là vài tên tép riu, Vạn Nhất cũng không đánh lại.
Nhưng muốn bắt được anh ta cũng không dễ dàng.
Đây không phải chỉ vì Vạn Nhất phòng thủ tốt, còn là vì Lục Cận Phong cử riêng hai người âm thầm bảo vệ anh ta
Chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, người âm thầm bảo vệ sẽ không xuất hiện.
Vạn Nhất biết lần này đã làm mích lòng Lâu Doanh, vì để đề phòng bị cô ta làm khó dễ, Vạn Nhất đã tự mình chạy trước, không ai biết anh ta đã đi đâu.
Bên phía bệnh viện lúc này.
Sau khi Tô Đình Nghiêm phẫu thuật xong đã được đưa vào phòng bệnh, trong chốc lát thuốc gây tê cũng không thể tan hết ngay được.
Lệ Quốc Minh mắc bẫy, Tô Duy có thể ra ngoài, Tô Yên cũng yên tâm hơn.
Mấy ngày tiếp theo.
Tô Yên đều chạy qua chạy lại giữa biệt thự Nam Sơn và bệnh viện, Tô Đình Nghiêm đã tỉnh lại, nhưng do mất nhiều máu, cơ thể suy nhược, cần một khoảng thời gian nữa mới có thể hồi phục.
May mà Lệ Quốc Minh đâm lệch, nếu không Xa Thành Nghị cũng không thể cứu được.
Tô Đình Nghiêm mỗi lần nhớ đến cảnh bị đâm, nghĩ lại vẫn thấy rùng mình, cảnh tượng đó giống như sắp bước chân vào cửa địa ngục.
Tô Yên hỏi ông ta: "Rõ ràng có thể đi, tại sao lại không đi? Từ nhỏ đến lớn, cha vẫn luôn không thích con lắm, cha thích Tô Vân nhiều hơn, con lại không phải con gái ruột của cha, nếu cha chết vì con, có phải không đáng chút nào không?"
Tô Đình Nghiêm vò đầu cười đáp: "Lúc đó không nghĩ nhiều như vậy, ai ngờ người đó mang theo dao, con tốt nhất đừng có cảm động quá, nếu biết có dao cha đã không cần con nhắc, cha chắc chắn sẽ chạy nhanh hơn con."
Ban đầu còn cảm động một chút, muốn nói vài câu cảm ơn, nhưng bị những lời này của Tô Đình Nghiêm quấy nhiễu, Tô Yên cảm thấy không cần thiết nữa, cảm xúc đều bị ông ta phá hỏng hết rồi.
"Như vậy còn tin được."
Tô Yên cắt một quả táo nhét vào trong tay Tô Đình Nghiêm nói: "Ăn từ từ nhé, con ra ngoài một lát."
"Dù thế nào con cũng phải cắt nhỏ ra một chút chứ, to như vậy sao ăn được."
"Cha bị thương ở bụng chứ không phải răng, từ từ mà cắn đi." Tô Yên phất tay nói, lúc đi tiện thể cầm quần áo dơ của Tô Đình Nghiêm đi.
Giọng của Tô Đình Nghiêm vang lên ở đằng sau: "Nếu con không rảnh, bảo chị Lý đến bệnh viện chăm sóc cha cũng được."
Tô Yên không trả lời, sau khi vứt quần áo dơ dính máu đi, cô gọi điện thoại cho chị Lý, bảo chị Lý mang theo một số đồ dùng vệ sinh cá nhân và tắm rửa.
Cho dù Tô Đình Nghiêm nói ông ta chạy nhanh hơn ai hết, nhưng trong lòng Tô Yên rất rõ, Tô Đình Nghiêm chỉ không muốn cô thấy áy náy nên mới nói như vậy.
Tô Yên đến nhà vệ sinh rửa tay, đúng lúc Lục Cận Phong cũng đến, cô bước lên phía trước hỏi: "Bên phía cảnh sát có nói Tiểu Duy khi nào có thể ra ngoài không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!