Tô Yên nhìn thấy bộ dạng ấm ức như là con gái của Tần Chấn Lâm, trong nhất thời thấy khâm phục mẹ mình quá là dũng cảm.
"Một người đàn ông cao to như ông, không lẽ không biết phản kháng à?"
Tần Chấn Lâm thở dài, cười khổ một tiếng: "Ai kêu cha thích mẹ con, nói không chừng là cơ hội duy nhất cha có được mẹ con, đừng nói là thăm để lấy thông tin cơ mật, kêu cha tặng Địa Sát cho bà ấy, cha đây cũng cam tâm tình nguyện. Địa Sát do cha gầy dựng nên, vốn dĩ là muốn làm sính lễ cho mẹ con, nhưng mà.. không tặng đi được."
Sở dĩ mẹ thành công được cũng là vì Tần Chấn Lâm yêu thương và chiều chuộng bà ấy.
Tô Yên nghe Tần Chấn Lâm nói vậy cũng coi như là an ủi. Chí ít mẹ không phải đơn phương yêu thầm.
Chỉ là mẹ và Tân Chấn Lâm đều là người có tính tình quật cường, đều không muốn cho đối phương một lối thoát, còn đều là cái dạng "Tôi yêu anh, nhưng tôi không nói, anh cũng nên hiểu", cứ như vậy mà bỏ lỡ nhau.
Người không biết bày tỏ, nhưng lại giấu tình yêu vào trong hành động,
Mẹ yêu Tân Chấn Lâm, nên lựa chọn sinh ra cô.
Tần Chấn Lâm yêu mẹ, tự tay gầy dựng Địa Sát làm sính lễ.
Trong xe im lặng một lúc lâu, Tần Chẩn Lâm chìm đắm trong bi kịch của chính mình. Tô Yên cũng đang cảm khái, nhất thời không biết nên nói gì.
Qua một lúc lâu sau, Tô Yên nói: "Lúc đầu mẹ tôi mang song thai, một đứa đã mất rồi, chỉ còn giữ lại một đứa là tôi đây, bà ấy đến lúc chết cũng nhung nhớ đến ông."
Lệ Quốc Minh lừa mẹ uống thuốc phá thai, nếu như cái thuốc phá thai đó phá không tận gốc thì cũng đã không có cô rồi.
Hai mắt Tần Chấn Lâm đỏ hoe, nước mắt đã rưng rưng nơi khóe mắt, ông ta muốn cười rồi lại muốn khóc: "Là cha có lỗi với mẹ con, một người đàn ông cao lớn cần mặt mũi gì cơ chứ."
Lúc trẻ trung tính tình bồng bột, mặt mũi quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Con người đến tuổi trung niên rồi mới hoàn toàn tỉnh ngộ, trân trọng người trước mắt là quan trọng nhất.
Tô Yên cầm ly sữa, kéo kéo mép môi với tâm tình rối loạn: "Ông còn có lỗi với tôi."
Ngoại trừ hiến giống ra thì Tần Chẩn Lâm còn là một người cha, nhưng chưa tròn trách nhiệm nào cả.
"Con gái à, cha xin lỗi con." Tần Chấn Lâm nhìn Tô Yên, đột nhiên cúi người xuống thấp, còn là cúi người một góc chín mươi độ nữa, thái độ vô cùng thành thật.
Tô Yên:"..."
"Ông không sợ tôi tổn thọ."
Cô nào dám nhận cái cúi người của Tân Chấn Lâm.
Tân Chấn Lâm lại vội vàng xoay người sang trái phải, cúi chào với không khí: "Như vậy thì không tổn thọ con rồi!"
Đây là logic gì đây chứ?
Trở lại chuyện chính, Tô Yên nhớ đến lời của Trần Tú Anh liền hỏi: "Cả đời dính máu tươi chưa?"
Tân Chấn Lâm vừa nghe, lập tức ra dáng đại ca của Địa Sát, nói với vẻ vô cùng hào khí: "Người hành tẩu trong chốn giang hồ, sao mà không dính máu tươi được."
"Mạng người thì sao?"
"Chuyện phạm pháp thì cha không làm." Tần Chấn Lâm nói: "Chính là những lúc cần thiết lắm thì sẽ dùng chút thủ đoạn đặc biệt."
Tô Yên hừ lạnh một tiếng: "Nếu như ông không làm thì tại sao lúc trước lại đến cục cảnh sát uống trà chứ?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!