Bạch Phi Minh còn không hiểu cái đức hạnh này của Lâu Doanh chắc?
Trong lòng cô ta thầm mặc niệm cho ông chủ lớn kia ba.
Lâu Doanh chính là yêu tinh, đã vậy còn là yêu tinh chuyên đi quyến rũ người khác, cô ta móc tay về phía Ngô Đức, Ngô Đức đang đứng núi này trông núi nọ, đẩy kính trên sống mũi, hăng hái đi tới: “Hai người đẹp, còn cần gì nữa sao?”
“Ông chủ, hết trà mất rồi, có thể rót giùm tôi một chén không?” Lâu Doanh nháy mắt và đưa tách trà cho ông chủ.
Đôi tay trắng nõn thon dài của Lâu Doanh mềm mại tựa như không xương chỉ vừa vặn tay Ngô Đức không có gì, nhìn đôi tay của Lâu Doanh như bị mê hoặc, không khỏi dùng hai tay nhấc chén trà lên, muốn nhân cơ hội chiếm hời.
Lâu Doanh có thể để người ta đạt được dễ dàng đến vậy sao?
Tay thả nhẹ cái, chén trà rơi xuống, Ngô Đức vội đón lấy chén trà, Lâu Doanh cũng bất động thanh sắc thu tay về, cười quyến rũ: “Cảm ơn ông chủ, ông chủ tốt thật đấy.”
“Nên mà, nên mà.” Ngô Đức bị nụ cười của Lâu Doanh làm cho mê mẩn.
Bạch Phi Minh bình tĩnh tự nhiên uống trà, tựa nhưng một ngọn núi băng di động, khẽ dựa gần, là lập tức cảm thấy có cơn lạnh đánh úp đến, còn Lâu Doanh lại nhiệt tình càng được người ta yêu thích hơn.
Ngô Đức cầm chén trà lên rót, lắc ấm trà, nói với Lâu Doanh: “Hết nước rồi, để tôi ra phòng sau pha trà mới cho cô.”
Lâu Doanh cười đến mức sáng lạn: “Vậy cảm ơn ông chủ nhé.”
Ngô Đức vào trong rồi Bạch Phi Minh mới nói: “Ông ta chắc chắn sẽ đông tay vào trà.”
“Cho nên mình mới nói ông ta là một tên đàn ông cặn bã, chút mê hoặc ấy mà đã không nhịn được rồi.”
Bạch Phi Minh đầu đầy vạch đen: “Không phải ai cũng như Vạn Nhất, có người đẹp trước mắt mà ngồi yên không làm loạn”
Hơn nữa, dáng vẻ của Lâu Doanh như vậy ai mà nhịn cho nổi sự hấp dẫn này.
“Đừng nhắc tên Vạn Nhất chết tiệt kia với mình nữa, anh ta còn dám xuất hiện nữa thì bà đây cho anh ta đẹp mặt.” Lâu Doanh nhớ đến một chuyện: “Phải rồi, hôm nay là mùng mấy rồi?”
“Mùng hai, sao hả?”
“Nghe chị mình nói, mùng tám tên Vạn Nhất chết tiệt đó chắc chắn sẽ xuất hiện, còn mấy hôm nữa, bà đây đợi lột xác anh ta.”
Bạch Phi Minh nhấp một ngụm trà, thuận miệng nói câu: “Nếu cậu có thể nhiệt tình với Vạn Nhất như với ông chủ đó thì đảm bảo Vạn Nhất cũng núp dưới váy của cậu thôi.”
“Lần trước mình làm vậy rồi mà anh ta cũng có phản ứng đầu, tớ đoán chắc anh ta không được.”
“Lúc đó là cậu không tỉnh táo cũng không phải là anh ta không tỉnh táo.” Bạch Phi Minh nhìn thấy ánh mắt đầy toan tính của Lâu Doanh, nhất thời ý thức được mình nói sai rồi, vội chuyển chủ đề: “Trà này cũng được lắm.”
“Mình cũng cảm thấy ý của cậu đực lắm, lần sau tớ chỉnh lại liều lượng của tên Vạn Nhất chết tiệt đó một chút, này gọi là có qua có lại, haha.” Lâu Doanh tựa hồ nhìn thấy được cảnh Vạn Nhất gặp xúi quẩy cười ra tiếng.
Bạch Phi Minh đặt chén trà xuống: "Lâu Doanh, cậu có phát hiện giờ cậu càng ngày càng giống chị cậu không?”
“Giống chỗ này?”
“Càng ngày càng... nhỏ mọn.”
Lâu Doanh gật gật đầu, nói: “Mấy ngày nay mình đã nghĩ rất kỹ, sao chị mình có thể trị Lục Cận Phong thành ngoan ngoãn nghe lời đến vậy, đó là bởi vì trò quỷ của chị mình nhiều, có đôi khi không nhất định phải dựa vào nắm đấm mà phải dựa vào đầu óc.”
Bạch Phi Minh đã rất ngạc nhiên trước sự hiểu biết sâu rộng về bản thân của Lâu Doanh, sau đó vô thức nói: “Cậu có đầu óc à?”
Lâu Doanh".”
“Mình không có đầu óc vậy cái trên cổ này là cái gì?”
Bạch Phi Minh lạnh bằng: "Sorry, mình nói sai rồi, cậu có đầu óc, chỉ là bình thường không dùng đến.”
Không phải ý là chỉ để trưng thôi sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!