Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam

Gần đây, bọn họ đã nhận được một đơn đặt hàng, tìm một ngọc tỷ truyền quốc của triều Tùy cho chủ thuê, bọn họ đã đưa ra giá mười triệu nhân dân tệ. 

Trong mấy ngày nay, Lâu Doanh chỉ có một manh mối là rất có thể ngọc tỷ truyền quốc đã bị một nhà giàu nào đó ở Đế Độ sưu tầm. 

Không ngờ, Vạn Nhất lại chính là nhà sưu tập trong lời đồn đó. 

“Đi, rượu này, Lâu Doanh sẽ uống với cậu.” Bạch Phi Minh dứt khoát nhẹ nhàng đẩy Lâu Doanh ra. 

Lâu Doanh: "..." 

Cô ấy cứ như vậy mà bị bán rồi à? 

Cô ấy vẫn chưa đồng ý mà. 

Bạch Phi Minh nói: “Mười triệu, cậu phải nghĩ đến bốn đứa cháu trai của cậu đấy, số tiền một năm thật không ít, nếu không kiếm ra tiền, chúng ta phải uống gió tây bắc đấy.” 

Sau khi nói xong, Lâu Doanh còn chưa kịp đồng ý, Bạch Phi Minh đã đóng cửa lại rồi. 

Lâu Doanh đầy những vạch đen, tàn nhẫn, thực sự tàn nhẫn mà. 

Cô ấy vẫn đang mặc áo choàng tắm mà. 

Lâu Doanh quay lại và trừng mắt với Vạn Nhất: “Có phải là anh đã mua chuộc Bạch Phi Minh rồi không?” 

Tại sao cô ấy lại cảm thấy rằng Bạch Phi Minh dường như đang giúp đỡ Vạn Nhất vậy. 

“Cô nên tìm lý do tự mình đấy.” Vạn Nhất nói: “Muốn thông qua ngọc tỷ truyền quốc, chuyện cô đánh cược với chị dâu, cô kể lại mọi chuyện chi tiết đi.” 

“Anh không biết sao? Chúng ta giới tính của đứa trẻ trong bụng của chị tôi ra đánh cược. Tôi cũng đã bị hai vợ chồng đỏ lừa rồi. Nếu không thì làm sao tôi có thể tỏ tình với anh được? Anh hoàn toàn không phải mẫu người mà bà đây thích.” 

Vạn Nhất cảm thấy được răng đều đã đau nhức: “Như nhau như nhau mà thôi, cô cùng hoàn toàn không nằm trong gout thẩm mỹ của tôi.” 

Lâu Doanh chế nhạo và phàn nàn: “Có nghĩa là thẩm mỹ của anh có vấn đề” 

Vạn Nhất cũng không chịu thua: “Tôi cũng rất muốn biết tuổi thơ của cô đã gặp phải bất hạnh gì mà lại khiến cho gout thẩm mỹ của cô bị bóp méo hoàn toàn đến như vậy.” 

Lâu Doanh lại nổi khùng lên, giơ nắm đấm lên định đánh ăn anh, nghiến răng: “Vạn Nhất, anh thiếu đòn rồi đúng không?” 

Vạn Nhất né tránh rất nhanh: “Cô còn muốn ngọc tỷ truyền quốc không?” 

Lâu Doanh rất kiêu ngạo nói không cần nữa, nhưng nghĩ đến lời đề nghị mười triệu của chủ thuê, nể mặt tiền, Lâu Doanh nghiến răng: “Đi, tối nay bà đây sẽ uống cho tới khi anh gục ngã.” 

Lâu Doanh lần này không dám để cho Vạn Nhất chọn địa điểm cô, cộng với việc cô đang mặc áo choàng tắm, bên trong trống rỗng, cô nghĩ ra biện pháp tốc chiến, cô trực tiếp gọi cho nhà hàng dưới lầu của khách sạn đặt một bàn rượu. 

Lâu Doanh bao một phòng vip, hai người ngồi đối diện nhau. 

“Một người một chai, nếu anh thua, thì đồ sẽ thuộc về tôi.” 

Vạn Nhất liếc nhìn bình rượu trên bàn: “Chút rượu này mà lại muốn đổi lấy một ngọc tỷ truyền quốc giá trị lên thành sao? Giao dịch như thế này có lẽ là lỗ quá rồi, cần phải trả thêm chút nữa.” 

Lâu Doanh biết rằng muốn nhổ một cọng lông từ tay của Vạn Nhất không dễ dàng như vậy. 

“Anh nói đi, đàn ông con trai mà, cứ thoải mái nói.” 

“Nếu tôi thua, đồ vật thuộc về cô. Nếu có thua, cô phải làm ba việc thay cho cho tôi.” 

“Đơn giản vậy thôi à?” Lâu Doanh cảm thấy có bẫy: “Nói trước nhé, chuyện giết người phóng hỏa phạm pháp tối không làm đâu.” 

“Được.” 

Vạn Nhất đồng ý quá nhanh chóng, Lâu Doanh luôn cảm thấy có vấn đề, nhưng không thể nhìn ra được có chỗ nào không đúng. 

Cô ấy là người ngàn chén không say, chút rượu này không là gì cả. 

“Uống đi.” 

Tất cả đều là rượu trắng, có tổng cộng hai mươi bốn chai Mao Đài, tất cả đều là loại có nồng độ cồn cao nhất. 

Mỗi người mười hai chai, nếu uống mà không gục thì thật sự người đó đã lớn lên từ trong thùng rượu mà. 

Các nắp chai rượu đều đã được mở ra, Lâu Doanh cầm rượu lên uống trước, một chai thật sự chỉ một hơi là đã cạn. 

Uống giống như uống nước lã vậy, cứ uống ừng ực. 

Vạn Nhất biết Lâu Doanh tửu lượng rất tốt, nhưng anh ta vẫn bị choáng váng trước phong cách hành sự thoải mái của Lâu Doanh. 

Đây không phải là một cô gái, mà còn đàn ông hơn cả một người đàn ông nữa. 

Vạn Nhất cũng cầm một chai lên uống, động tác của anh ta tao nhã hơn rất nhiều. Lâu Doanh bĩu môi: “Ra vẻ” 

Vạn Nhất mỉm cười: “Quá trình không quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất.” 

“Bàn về tửu lượng, tôi chưa thua ai bao giờ.” 

Lâu Doanh lấy hết chai này đến chai khác, uống cuối cùng, đôi mắt của cô ấy lóe lên những ngôi sao vàng, loại rượu này quá mạnh rồi. 

Ngược lại, Vạn Nhất chỉ bị hơi rượu xông lên não, nên đỏ mặt mà thôi, nhưng anh ta không hê say. 

Khi uống đến chai cuối cùng, Lâu Doanh chưa uống hết đã ngã xuống rồi. 

Thành thật mà nói, có thể kiên trì uống đến chai thứ mười hai, Lâu Doanh chắc chắn là người đầu tiên anh đã từng thấy. 

Nhìn Lâu Doanh ngủ say trên sô pha, Vạn Nhất chậm rãi thong thả đặt chai rượu xuống, khóe miệng nở nụ cười. 

“Cô gái đầu óc đơn giản.” 

Vạn Nhất liếc nhìn chai rượu mình đang uống, toàn bộ rượu trong đó đều đã bị thay ra, thật ra tất cả đều là nước, chỉ có chai đầu tiên là rượu mà thôi. 

Chỉ là cái bí mật này mà Lâu Doanh sẽ không biết được, thậm chí cho dù nhiều năm sau, cô ấy cũng không biết ban đầu tại sao mình lại rơi vào tay của Vạn Nhất. 

Vạn Nhất gọi nhân viên phục vụ: “Dọn dẹp nơi này đi.” 

“Vâng, anh Vạn” 

Nhân viên phục vụ dọn dẹp đồng lộn xộn này, Vạn Nhất đi đến bên cạnh Lâu Doanh và ôm cô ấy lên. 

Sau khi ôm người đó lên, Vạn Nhất đã rất kinh ngạc. 

Lầu Doanh thường ngày rất thoải mái cởi mở, trông rất mạnh mẽ, một mình có thể dễ dàng đánh bại vài người đàn ông khác chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng một người phụ nữ mạnh mẽ như bê tông cốt thép này vậy mà lại có thể nhẹ đến như vậy. 

ôm vào lòng hoàn toàn không có cảm giác nặng nề. 

Cũng vào thời điểm đó, Vạn Nhất mới nhận ra rằng Lâu Doanh dù gì thì cũng là một người phụ nữ. 

“Nào, uống nữa đi.” 

Lâu Doanh nói mở, đôi bàn tay không an phận cứ múa may, khuôn mặt thanh tú dưới ánh đèn lại càng thêm xinh đẹp. 

Lâu Doanh và Tô Yên đều là những mỹ nhân tuyệt đẹp, nhưng họ lại có một chút khác biệt. 

Tô Yên dễ thay đổi, có thể đơn thuần có thể quyến rũ, lúc thì yêu mỏ lúc thì thánh thiện. 

Lâu Doanh lại vô cùng tươi sáng, cô ấy là một người thẳng tính, kiêu ngạo, ngang ngược, làm việc hùng hổ, nhưng lại trường nghĩa, không có đầu óc, độc ác và nóng tính. 

Vạn Nhất ẵm người trở về phòng, Bạch Phi Minh nhìn thấy Lâu Doanh đang say khướt: “Đã uống bao nhiêu mà lại có thể say đến như vậy?” 

“Mười hai chai Mao Đài.” 

Bạch Phi Minh nhìn Vạn Nhất: “Tại sao anh lại không hề say chút nào?” 

Mặt Vạn Nhất không biến sắc: "Ta ngàn chén không say." 

Những lời này cùng chỉ có thể lừa được Lâu Doanh và Bạch Phi Minh, nếu Lục Cận Phong cũng ở đây, chắc chắn là anh ta sẽ không thể lừa được. 

Lần say này, Lâu Doanh trực tiếp ngủ một giấc đến tận chiều hôm sau mới tỉnh dậy, đau đầu nhức óc, sau khi nhận ra mình đã thua thì không thể tin được. 

“Chết tiệt, mình vậy mà lại thua anh ta rồi, thật không hợp lý mà.” 

Lúc này, Vạn Nhất bưng một bát cháo vào, Bạch Phi Minh đi ra mở cửa. 

“Dám chơi dám chịu” Vạn Nhất đặt cháo xuống: “Cô phải thay tôi làm ba việc.” 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận