“Anh cả, sao anh lại ở đây?” Nhìn thấy Chu Kiệt, trong lòng Tô Vân lại càng vui mừng hơn, kể từ lần trước cô ta đã khuyến khích Chu Kiệt theo đuổi Tô Yên, Chu Kiệt vẫn không có động tĩnh gì, lần này đụng mặt nhau, Chu Kiệt lại muốn mua đôi giày đó, xem ra có vẻ như là muốn công kích Tô Yên rồi.
“Anh cả, nếu anh muốn đôi giày này, sao em lại có thể giành với anh được chứ.” Mặt Tô Vân biến đổi rất nhanh chóng: “Gói lại cho anh cả của tôi đi.”
Chu Kiệt không nhìn Tô Vân, mà là nhìn Tô Yên: “Thử xem có vừa hay không.”
Nhân viên bán hàng đã phản ứng lại, rất có mắt nhìn đưa đôi giày cho Tổ Yên thử.
Tô Yên nhìn Chu Kiệt và Tô Vân, rồi thật sự ngồi xuống thử giày.
Hành động của Tổ Yên khiến Tô Vân khinh thường, cô ta thật sự còn tưởng rằng Tô Yên kiểu ngạo biết bao nhiêu, tình cảm với Lục Cận Phong khẳng khít đến nhường nào. Bây giờ Lục Cận Phong đã phá sản rồi, trước mắt Chu Kiệt lại đối tốt với cô, vậy mà cô lại mặt dày tiếp
nhận?
Tô Vân cho rằng Tô Yên chỉ muốn dựa vào nhà họ Chu và là người mê muội hư vinh.
Chu Kiệt cũng vì hành động này của Tô Yên mà tâm trạng rất tốt.
Tô Yên thử đôi giày, chúng rất vừa vặn, Nhân viên bán hàng lập tức khen ngợi: “Thật là đẹp. Bàn chân của mợ Lục trắng trẻo lại mảnh mai. Đôi giày này giống như được thiết kế riêng cho cô vậy.”
Đôi giày mang vào quả thực rất đẹp.
“Lấy đôi này, gói lại đi.” Tô Yên cởi giày ra.
Chu Kiệt nghĩ rằng Tô Yên đã ngầm để để cho mình trả tiền cho cô, nên nói với nhân viên bán hàng: “Ghi nó vào tài khoản của tôi.”
“Vâng, cậu cả Chu.”
Tô Yên nói: “Cậu cả Chu, tôi mua đôi giày này, làm sao có thể để anh trả tiền được chứ.”
Tô Vân châm chọc nói: “Đôi giày một trăm nghìn nhân dân tệ, nếu như không để cho anh cả của tôi trả tiền thay cho cô, chẳng lẽ cô còn có thể mua nổi à...”
Tô Vân chưa kịp nói xong, Tô Yên đã lấy ra một tấm thẻ đen ra đưa cho nhân viên bán hàng: “Quẹt thẻ, không có mật khẩu.”
Tô Yên không thích nói nhiều, cô thích tát vào mặt người khác bằng những hành động thực
tế.
Tô Yên chỉ vào vài đôi giày trên tủ giày và nói: “Đôi này, đôi này, đôi kia nữa, trừ những đôi này ra thì gói hết toàn bộ lại cho tôi, mỗi loại đều lấy đủ màu, cỡ 36, cám ơn.”
Thật là khí phách.
Tô Vân há hốc mồm, đó là thẻ đen không có giới hạn đấy.
Sắc mặt Chu Kiệt cũng tái xanh.
Nhân viên bán hàng vui sướng nhất ngây, nén sự vui mừng lại, xác nhận lại lần nữa: "Mợ Lục, cô có chắc là tất cả giày trong cửa hàng này không?”
“Cô không nghe lầm đầu, tất cả giày dép trong cửa hàng này.” Tô Yên lắc lắc thẻ đen, đau đầu nói: “Chồng tôi trước ra ngoài đã dặn, hôm nay không tiêu hết mười triệu thì không được phép về nhà trừ. Ôi, tôi cũng bất lực lắm, cũng không biết là nhiều đấy có đủ mười triệu không, nếu không đủ thì lấy thêm vài cái túi nữa cho đủ mười triệu đi nhé”
Đây chính là đang thể hiện sự giàu có của mình.
Những người nghèo nói rằng họ cũng rất muốn có những khổ não như vậy.
Tô Vân sửng sốt, không khỏi hỏi: “Không phải nhà họ Lục đã phá sản rồi sao? Làm sao vẫn có tiền như vậy?”
“Sao cô lại nhiều chuyện như vậy? Muốn quản nhiều thử thế?” Tô Yên lạnh lùng nhìn Tô Vân một cái.
Tô Vân không cam tâm: “Không lẽ là đã bị tên nhà giàu nào đó nhìn trúng rồi, tấm thẻ đen này không phải do Lục Cận Phong đưa cho cô đúng không?”
“Còn ai có thể giàu hơn tôi được?”
Giọng nói của Lục Cận Phong đột nhiên vang lên từ bên ngoài cửa hàng, anh sải bước đi nhanh ề phía Tô Yên, vươn cánh tay dài ra ôm lấy Tô Yên: “Bà xã, có mệt lắm không, anh tới đón em về đây.”
“Đi mua sắm có hơi mệt rồi.” Tô Yên dựa vào trong vòng tay Lục Cận Phong, như con chim nhỏ nép vào lòng người, rồi nói: “Chồng à, em đã mua hết giày trong cửa hàng này rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!