Động tác trên tay Tô Yên thoáng dừng lại một chút: “Vết thương gì?”
Trong lòng Lâu Doanh vang lên tiếng lộp bộp, lại gây họa rồi.
Lâu Doanh vội vàng nói sang chuyện khác: “Chị, chị tỉa hoa thật đẹp, đều cắt trụi hết rồi”
Tô Yên nghiến răng cắt trụi cái cây: “Nói, có chuyện gì xảy ra?”
Lâu Doanh vô thức sờ lên cổ nói: “Đếm qua anh rể bị thương ở biệt thự Nam Sơn”
“Vết thương đó ở đâu?” Tô Yên biết rõ Lục Cận Phong lại giấu diếm, nghe thấy anh bị thương thì cô lập tức lo lắng: “Có nghiêm trọng không?”
“Chắc là không nghiêm trọng đâu.” Buổi tối hôm qua Lâu Doanh cũng không có nhìn, nhưng qua phản ứng và miêu tả của Xa Thành Nghị thì có vẻ không nghiêm trọng lắm.
“Vệ Hải, đi lấy xe đến biệt thự Nam Sơn.” Tô Yên hô lên một tiếng, quăng cái kéo đi, vội vàng đi đến.
Tô Yên vừa đi, Lâu Doanh cũng lôi kéo Bạch Phi Minh đi ra ngoài: “Phi Minh, nhanh chóng rút lui thôi.”
Nếu lúc này không đi, chắc chắn sẽ bị tai bay vạ gió.
Bạch Phi Minh: “Cậu nói đến xem náo nhiệt mà.”
“Không xem nữa, làm chuyện chính.” Lâu Doanh nói: “Không phải đội trưởng Lãnh đã giao nhiệm vụ cho chúng ta hay sao, chúng ta nhanh chóng đi xử lý rồi còn báo cáo kết quả công tác.”
Đi được vài bước, Lâu Doanh đột nhiên nhớ ra: “Phi Minh, có phải hôm nay chúng ta được phát tiền lương hay không?”
Hai người đã nhậm chức lâu như vậy rồi, mặc dù chưa được một tháng, nhưng đến thời điểm phát tiền lương thì hai người vẫn phải tính chứ.
Bạch Phi Minh gật đầu: “Hình như vậy.”
Lâu Doanh hơi kích động: “Phi Minh, cậu nhận được tiền lương thì định làm gì? Mình mà nhận được tiền lương thì lập tức đi ăn một chầu lớn, cái gì mà bào ngư, hải sâm, vi cá,...”
Lời nói chưa dứt thì điện thoại của hai người đồng thời vang lên âm báo, là thông báo ngân hàng đã nhận được tiền lương.
Hai người lấy điện thoại ra xem tin nhắn của ngân hàng, Lâu Doanh mở to hai mắt: “Một nghìn... Hai nghìn bảy trăm năm mươi tám đồng? Phi Minh, cậu được bao nhiêu?”
“Hơn ba nghìn hai.”
“Tại sao hai chúng ta lại không giống nhau?” Lâu Doanh không vui.
Bạch Phi Minh nhắc nhở: “Đầu tuần cậu làm trái kỷ luật, bị trừ hai trăm, tuần trước, lúc cậu làm nhiệm vụ làm người khác bị thương lại bị trừ ba trăm”
Lâu Doanh nhìn chằm chằm vào tiền lương, ngay lập tức mất hết nhiệt tình.
Với mức lương này còn không đủ một bữa cơm.
Nếu lại làm trái kỷ luật nhiều hơn mấy lần nữa thì có khi cô ấy còn phải bỏ tiền túi ra nộp ngược lại.
“Phi Minh, nếu không chúng ta từ chức đi, chỗ này đúng là một cái hố mà” Lâu Doanh khóc không ra nước mắt: “Đội trưởng Lãnh quá gian xảo, ngày từ đầu nói với mình là phúc lợi rất tốt, tiền lương hậu hĩnh.”
Bạch Phi Minh không nhịn được muốn cười: “Không phải mình cũng bị cậu lôi kéo nhảy vào hố hay sao?”
Vừa dứt lời, Lãnh Phùng gọi điện thoại tới: “Có nhiệm vụ, ở cầu Bắc Hà Đại có người muốn tự tử, hai người nhanh chóng đến đó.”
“Đội trưởng, đã rõ.”
Ngoài miệng Lâu Doanh muốn từ chức nhưng khi vừa nghe có nhiệm vụ thì chạy còn nhanh hơn bất kỳ ai.
Biệt thự Nam Sơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!