“Lục Cận Phong, anh lại thế rồi.” Tô Yên chợt cảm thấy hối hận, sao cô lại đi chọc Lục Cận Phong thế.
Nếu vào nửa năm sau, lúc cơ thể đã khôi phục thì Lục Cận Phong còn có thể để cô xuống giường sao?
Tô Yên nhanh trí: “Chồng à, hình như bé ba bé tự khóc, em đi xem sao, anh đi ngủ sớm chút.”
Nói xong, Tô Yên lập tức chạy nhanh như chớp.
Chạy ra khỏi phòng, Tô Yên thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn có con trai làm bùa hộ mệnh.
Nhìn dáng vẻ chạy trối chết của Tô Yên, khóe miệng Lục Cận Phong hơi cong lên, tay sờ sờ chân. Ừm, sắp được rồi, cách ngày ăn thịt không xa.
Một đêm này, Tô Yên ôm hai đứa con trai đi ngủ. Ban đêm, lúc bọn trẻ muốn uống sữa, bảo mẫu sẽ đến đưa bọn nhỏ đi uống sữa.
Tô Yên ngủ một giấc đến sáu giờ sáng, cô rời giường đi rửa mặt. Hôm nay thuận đường đưa Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đến trường học rồi đi công ty.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc được sắp xếp ở hai lớp khác nhau, chủ nhiệm lớp của Hạ Phi họ Lê, tên Lê Lan, là một cô giáo, dáng vẻ lịch sự xinh đẹp, sạch sẽ, có tri thức hiểu lễ nghĩa, là kiểu người khiến cho người khác nhìn vào sẽ thấy rất thoải mái.
Đưa Hạ Vũ Mặc vào lớp học trước, lúc Tô Yên đưa Hạ Phi đến cửa phòng học thì gặp Lê Lan.
“Cô Lê, chào buổi sáng.” Hạ Phi lễ phép chào hỏi.
“Chào bạn Lục Cảnh Phi.” Lê Lan cũng cười chào hỏi, sau đó mới nhìn về chỗ Tô Yên. Lê Lan đã từng thấy Tô Yên trên TV, tiệc rượu tập đoàn Yên Phong, ảnh chụp chung của hai người lên hot search.
Lê Lan vốn tưởng rằng trên TV đã đủ xinh đẹp rồi, nào biết người thật còn đẹp hơn trên TV.
Lê Lan cười rồi chào hỏi Tô Yên: “Bà Lục, xin chào, tôi là Lê Lan, chủ nhiệm lớp của bạn học Lục Cảnh Phi.”
Tô Yên khiêm tốn nói: “Tôi biết, con của tôi tương đối nghịch ngợm, làm phiền cô Lê rồi.”
Hạ Phi thản nhiên liếc nhìn Tô Yên một cái, vậy mà mẹ lại thật sự trợn mắt nói dối.
Đứa trẻ thiên tài như cậu đây mà còn cần lo lắng ư?
Lê Lan cười cười: “Bạn Lục Cảnh Phi rất thông minh, không khiến cho người khác nhọc lòng chút nào.”
Tô Yên lễ phép mỉm cười lại rồi nói với Hạ Phi: “Mau vào lớp đi, mẹ phải đến công ty.”
“Dạ, mẹ, hẹn gặp lại.”
Tuy Hạ Phi không cần người đưa đón, nhưng cái loại cảm giác được mẹ đưa đi học vẫn là khá tốt.
Tô Yên rời khỏi trường học, lên xe đến công ty, lúc còn đang ở giữa đường thì lại nhận được điện thoại của Lãnh Phùng.
Theo bản năng, Tô Yên đoán được là vì chuyện của Tần Nhã Hân.
“Đội trưởng Lãnh.” Tô Yên kết nối bluetooth, vừa lái xe vừa nghe điện thoại.
“Bà Lục, Lâu Oanh và Bạch Phi Minh gặp chút chuyện, cần cô đến đây ra mặt một chuyến.”
Giọng điệu của Lãnh Phùng rất nghiêm túc.
Trong lòng Tô Yên lộp bộp một cái, mang theo tính thăm dò mà hỏi anh ta: “Đội trưởng Lãnh, xảy ra chuyện gì? Nghiêm trọng không?”
Nếu chỉ là Tần Nhã Hân vượt ngục, sao Lâu Oanh và Bạch Phi Minh sẽ có việc?
“Tần Nhã Hân vượt ngục. Mà chuyện này, lại có liên quan đến Bạch Phi Minh.” Lãnh Phùng nói: “Hai người bọn họ bị dẫn đi rồi, bà Lục cứ đến đây một chuyến trước đi.”
Vừa nghe thấy bị dẫn đi, Tô Yên vội vàng nói: “Được, tôi đến ngay.”
Đêm qua, trong điện thoại Lâu Oanh cũng không nói chuyện Tân Nhã Hân vượt ngục có liên quan đến Bạch Phi Minh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!