"Tôi thấy da mặt của anh em các cậu cũng nên massage nhẹ rồi." Lục Cận Phong đá một chân ra, nhưng chỉ là động tác giả mà thôi. Hạ Vũ đã tránh đi rất nhanh chóng.
Hã Vũ cười nói: "Đại ca bớt giận."
Hạ Huy nói với Tô Yên: "Chị dâu à, vậy bọn em đưa đại ca đi đây."
Tô Yên vẫy tay: "Đi đi, đi đi."
Và thế là, Lục Cận Phong bị vứt bỏ không thương tiếc, để cho Hạ Vũ và Hạ Huy đưa đến núi Đào Hoa.
Hạ Phi tan học về nhà trùng hợp nhìn thấy thì hỏi: "Mẹ à, cha đi đâu vậy?"
"Mẹ kêu cha con đi đến ngôi nhà ở núi Đào Hoa làm mồi nhử, bắt Tần Nhã Hân về."
"Mẹ à, chân của cha bị thương rồi. Nếu như Tần Khả Hân ỷ mạnh hiếp yếu, cha không phản kháng nổi, vậy chẳng phải là tổn thất hay sao?"
2
.
Tô Yên phủi phủi tay, vẻ như không hề lo lắng: "Sẽ không đâu, dù cha con có bị thương nặng đến mấy cũng sẽ không để cho đàn bà chiếm thế thượng phong đâu."
Hạ Thiên bỗng chốc cảm thấy thật đáng thương cho cha mình.
Tiễn vong Lục Cận Phong rồi, Tô Yên đi tìm Lâu Doanh thì mới phát hiện ra Lâu Doanh đã mất tích rồi.
Tô Yên tự hiểu rằng, thôi tiêu.
Tô Yên vội vàng gọi điện cho Lâu Doanh nhưng điện thoại đã tắt máy.
Chắc không định thật sự cướp ngục đó chứ? Đây không phải là thứ để đùa đâu.
"Vệ Long Vệ Hải, đi với tôi một chuyến."
Tô Yên lo lắng bỏ ra ngoài, cô phải ngăn cản Lâu Doanh lại, nếu không thể chẳng những không thể cứu Bạch Phi Phi ra được mà còn còn bị bắt trở ngược vào.
Phố đã lên đèn.
Tô Yên dẫn Vệ Đông và Vệ Hải đừng chầu chực ở ngoài cửa cục cảnh sát, chờ gần một tiếng đồng hồ cuối cùng thật sự đã trông thấy bóng của Lâu Doanh. Y như khoảnh khắc ngày đầu cô gặp được Lâu Doanh, Lâu Doanh mặc một một bộ quần áo bó sát người màu đỏ, giống y như nàng tiên vậy, ngồi ở góc cây lớn trước cửa đồn cảnh sát.
Cô ta đang quan sát
Tô Yên vội vàng xuống xe, tranh thủ bây giờ cửa chính còn đang đóng chặt mà ngăn cản Lâu Doanh lại trước khi cô ta gây ra họa lớn.
Chưa đợi Tô Yên đi qua, đột nhiên có một chiếc xe chạy đến và dừng lại trước gốc cây kia.
Cửa xe mở ra, người ngồi trong đó chính là Vạn Nhất và còn có cả tài xế của anh ta nữa.
Hai tay Vạn Nhất đang bị bó bột, anh ta cũng không có cách nào để mở cửa.
Vạn Nhất ngẩng đầu lên nhìn Lâu Doanh: "Đi xuống!"
Lâu Doanh rất bất ngờ về sự xuất hiện của Vạn Nhất ở đây, cô đung đưa hai chân không chịu xuống, thậm chí còn không thèm để ý đến Vạn Nhất, còn đứng thẳng dậy muốn chạy trên bề mặt khô ráp của nhánh cây.
Đúng vào lúc Lâu Doanh đang định phóng qua bức tường cao nhảy vào cục cảnh sát thì bờ mông đột nhiên đau điếng.
Vạn Nhất đứng bên dưới cầm cây gậy trúc đâm vào mông cô.
Lâu Doanh nổi giận: "Vạn Nhất, anh bị bệnh hả?"
"Đương nhiên là tôi bình thường rồi, nhưng nếu như cô chạy vào trong đó thì chắc chắn mất mạng." Tay của Vạn Nhất không hề có sức, miễn cưỡng cầm chặt lấy cây gậy rồi lại đâm đâm vào mông Lâu Doanh: "Xuống đây, đi với tôi, tôi có cách cứu Bạch Phi Phi."
"Anh và Lãnh Phùng đều là cá mè một lứa, bà đây tin anh mới lạ đó." Lâu Doanh giơ chân đá văng cây gậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!