Vạn Nhất từ khóe mắt liếc nhìn Tô Yên một cái, cảm thấy có chút áy náy.
Anh ta sợ Tô Yên làm hỏng chuyện, cô sẽ làm lộ quan hệ của anh ta với Lãnh Phùng mất.
Vạn Nhất ngượng ngùng ho khan vài tiếng, rồi nói: “Chuyện này không dễ xử lý…”
Lâu Doanh sốt ruột ngắt lời anh ta: “Vạn Nhất, chỉ cần anh có thể cứu Phi Minh ra, đừng nói là ba chuyện, cho dù có ba trăm chuyện tôi cũng sẽ đồng ý.”
Điều kiện này thật hấp dẫn.
Nhưng mà…
“Lâu Doanh, đây không phải là vấn đề có đồng ý hay không. Chuyện đề này thực sự rất khó xử lý.”
“Mẹ nó!” Lâu Doanh thề: “Bà đây đã cúi đầu trước thế lực tà ác rồi, anh còn muốn như thế nào nữa, đừng ép tôi, nếu còn ép tôi nữa, chuyện gì tôi cũng có thể làm ra đấy.”
Vạn Nhất trong đầu đầy đường đen, anh ta là thế lực tà ác sao?
Tô Yên khuyên nhủ: “Lâu Doanh, đừng lo lắng, chuyện này vẫn chưa được làm rõ, có lẽ không tệ như em nghĩ đâu.”
“Tất cả là do em đã làm liên lụy đến Phi Minh. Cậu ấy bị Lệ Quốc Minh đe dọa, nên cậu ấy mới phải giúp ông ta.” Lâu Doanh rất tự trách bản thân mình.
Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra với Bạch Phi Minh, cho dù có phải liều mạng cô ấy cũng sẽ cứu bạn mình ra.
Vạn Nhất: “Đây là nơi để nói lý, chứ không phải chỗ để bàn chuyện tình cảm. Lâu Doanh, chuyện gì cũng phải nghĩ thoáng ra, đừng xoáy vào chỗ có vấn đề, hãy chờ thêm một chút nữa.”
Lâu Doanh không nói gì, chỉ nhấp một ngụm cà phê.
...
Núi Đào Hoa.
Ở trên núi lạnh hơn nhiều so với ở thành phố.
Lục Cận Phong và thầy Viên đang chơi cờ trong gian nhà chính, cả thôn không có mấy hộ gia đình, bọn họ đều đã đóng cửa đi ngủ, nên trôn có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Thầy Viên hỏi: “Hôm nay sao lại có thời gian đến chỗ tôi thế?”
“Trên núi yên tĩnh, thích hợp để dưỡng thương.” Tay phải của Lục Cận Phong đặt một quân cờ xuống.
“Ngày 6 tháng 6 cậu sẽ kết hôn với Tiểu Tô mà đúng không, cũng không còn bao nhiêu ngày nữa.” Thầy Viên hỏi: “Tại sao cậu lại tới đây một mình? Tiểu Tô đâu?”
“Cô ấy đang ở nhà.” Lục Cận Phong nói: “Vào ngày 6 tháng Sáu, tôi sẽ cử người đến đón cô đi đến uống rượu mừng.”
Thầy Viên cười nói: "Được rồi, được rồi, hồi đó tôi nhìn thấy Tiểu Tô, tôi đã biết hai người có thể thành đôi. Tôi nhìn người chưa bao giờ nhìn sai.”
Khi Lục Cận Phong nhắc tới Tô Yên, khóe miệng hiện lên một nụ cười: “Đời này có thể gặp được cô ấy cũng là một sự may mắn.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!