Chia rẽ anh ta và Vạn Nhất?
Lãnh Phùng sững sờ, rốt cuộc là anh ta đã nghe lầm, hay anh ta đã hiểu lầm?
“Lâu Doanh, cô… Cô có ý gì?” Lãnh Phùng nghĩ mình nên hỏi cho rõ ràng thì hơn.
Lâu Doanh tưởng Lãnh Phùng đã bị uy hiếp, bèn chế nhạo: "Đừng tưởng tôi không biết anh và Gà Luộc có quan hệ gì. Có nên nói chỗ của Phi Phi cho tôi biết hay không thì tùy, anh nhắm làm sao coi được đó thì làm."
“Cô biết thiệt rồi hả?” Lãnh Phùng cau mày, anh ta tưởng Lâu Doanh đã biết anh ta và Vạn Nhất có quan hệ thân thích.
Lời này vừa thốt ra đã thấy có điềm chẳng lành.
Đây khác nào cây búa đập thẳng vào đầu?
Lâu Doanh gật đầu: "Ờ, tôi biết lâu rồi, đừng tưởng mấy người giấu kỹ là có thể qua được đôi mắt tinh tườm của tôi."
Lãnh Phùng thở phào nhẹ nhõm, xem ra vừa nãy anh ta đã hiểu lầm ý của Lâu Doanh, anh ta nói: "Lâu Doanh, không phải bọn tôi cố ý giấu cô, mà thật tình là mối quan hệ giữa tôi và Vạn Nhất không tiện công bố, với cả trước đó tôi cũng thấy không cần thiết."
Lãnh Phùng thì theo ngành cảnh sát, còn Vạn Nhất thì theo nghiệp kinh doanh, hai người ở hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Nếu mọi người biết hai người là họ hàng thân thích, chắc chắn sẽ khó tránh khỏi những rắc rối không cần thiết, thậm chí là bị người ta đàm tiếu. Nhỡ chẳng may sau này Vạn Nhất xảy ra chuyện, nói không chừng người ta còn đồn rằng Lãnh Phùng cho Vạn Nhất đi cửa sau, rồi cả bảo kê nhà họ Vạn.
Vậy nên, không có quá nhiều người biết về mối quan hệ họ hàng của cả hai, thêm nữa là họ cũng không cố tình công khai.
Điều mà Lãnh Phùng băn khoăn là không biết liệu câu nói "không tiện công bố" của anh ta có khiến sự việc càng trở nên mờ ám, đen tối hay không.
"Sao chăng gì thì giờ tôi cũng biết rồi. Tóm lại là giờ anh muốn nói tôi biết chỗ của Phi Minh, hay là muốn tôi công khai quan hệ của hai anh, đội trưởng Lãnh tự chọn đi."
“Lâu Doanh.” Lãnh Phùng bất lực nói: “Bạch Phi Minh bị chuyển đi đâu mất rồi, tôi không biết thật mà”.
“Đội trưởng Lãnh, anh tưởng tôi là con nít ba tuổi chắc?” Hai tay Lâu Doanh giữ lấy góc bàn, tư thế như có thể nhấc tung cái bàn lên bất cứ lúc nào: “Lâu Doanh tôi bình thường làm việc thiếu suy nghĩ, nhưng hôm nay tôi chắc chắn sẽ suy nghĩ bằng tất cả nơron. Anh ở trong cục biết bao năm qua, càng không phải lính quèn, giả sử không biết đi nữa, thì ít nhất cũng phải đoán được đại khái."
Lâu Doanh không tin Lãnh Phùng thực sự không biết chút gì.
Lãnh Phùng lắc đầu: "Bữa tối hôm nay coi bộ khó nuốt."
Nếu biết trước Vạn Nhất lừa anh ta đến gặp Lâu Doanh, anh ta đã không đến.
"Đội trưởng Lãnh suy nghĩ cho cẩn thận, tôi nhiều thời gian lắm."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!