Lâu Doanh ngẩn ra vài giây, cô ấy nhìn nhìn Vạn Nhất đang đi theo sát phía sau, không xem lời của Lãnh Phùng là thật, phất tay cười nói: “Đội trưởng Lãnh, đừng ngại, tôi sẽ không nói ra đâu.”
Chuyện này cũng đâu có mất mặt.
Lãnh Phùng: "..”
Anh ta đau đầu quá.
Anh ta nhìn về phía Vạn Nhất, hy vọng Vạn Nhất làm sáng tỏ chuyện này.
Vạn Nhất nhún vai, tỏ vẻ “Cậu nhìn đi, thật sự không phải là lỗi của tôi, đều là do não của Lâu Doanh”.
Thật sự không còn cách nào khác, Lãnh Phùng nhìn chằm chằm Lâu Doanh, nói: "Cô có thể thử bẻ thẳng tôi, trong cục có người, dễ làm việc”.
Gico?
Lâu Doanh lại bị dọa đến ngẩn ra.
Một lúc thì nói là không cong, một lúc lại nói là hãy bẻ thẳng anh ta lại.
Vậy rốt cuộc anh ta là thẳng hay cong đây?
Lâu Doanh đang xoắn xuýt vấn đề này, hoàn toàn bỏ qua ý trong lời nói của Lãnh Phùng.
Cô nàng ngốc, đây là đang tỏ tình đó.
Không còn cách nào khác, chuyện này nói với chúng ta rằng, khi IQ không bằng nhau, lúc tỏ tình với con gái, đừng có nói mấy lời lẽ văn vẻ lại cao siêu, bởi vì người bạn thích có lẽ sẽ... nghe không hiểu.
Đây đã là lần thứ hai Lãnh Phùng bày tỏ tình cảm với Lâu Doanh rồi, sau khi nói xong, anh ta cũng cảm thấy hơi ngại ngùng, nên đi trước.
Lâu Doanh ngồi trong xe, vẫn còn đang mơ hồ. Cô ấy nhìn bóng lưng của Lãnh Phùng, rồi lại nhìn Vạn Nhất.
“Anh ta có ý gì vậy?”
Vạn Nhất vốn dĩ đang thấp thỏm đến tim treo lên tận cổ họng, bây giờ nghe thấy Lâu Doanh không hiểu, anh ta nặng nề thở phào một hơi.
Lâu Doanh không hiểu, nhưng Vạn Nhất thì hiểu.
Vạn Nhất cũng giả và tỏ vẻ không hiểu: “Tôi cũng không hiểu, hay là chúng ta trở về trước đi?"
“Được, đi tìm chị tôi” Lâu Doanh mở cửa xe ra, để Vạn Nhất ngồi đằng sau.
Sau khi khởi động xe, Lâu Doanh nhìn về phía Lãnh Phùng rời đi một cái, chỉ nhìn hai giây rồi rời đi.
Nhà cũ họ Lục.
Sau khi Tô Yên tắm rửa xong, đang cùng bọn nhỏ chơi đùa.
Bé ba và bé tư được Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc mỗi người bị một đứa, cô không được chia đứa nào, nên cô và Lục Cận Phong ngồi không trên thảm, nhìn Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc thành thạo thay bỉm cho hai em trai.
Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, Tô Yên đột nhiên có một suy nghĩ: "Ông xã, hay là chúng ta sinh thêm lần nữa đi?”.
Cái thai thứ hai này đã hoàn toàn khiến cô trở thành đồ bỏ đi rồi.
Lục Cận Phong lắc đầu: “Không sinh nữa, với sản lượng của chúng ta, nếu sinh thêm hai đứa con trai nữa, thời gian nghỉ hưu của chúng ta lại phải kéo dài”
Tô Yên bĩu môi: “Anh là sợ lại bị khiến cho phá sản chứ gì.”
Lục Cận Phong cười khẽ: “Người hiểu anh, chỉ có Yên Yên."
Vừa dứt lời, giọng của Trần Tổ Anh đã chen vào: “Sinh lần ba? Được đấy, nhân lúc bây giờ mẹ vẫn có thể giúp hai đứa trông con, muốn sinh thì mau sinh đi, tốt nhất là sinh cho mẹ đứa cháu gái.”
Người làm bà trước giờ đều không chê ít cháu.
Nghĩ lại, Trần Tố Anh lại bổ sung: “Nhưng phải đợi hai năm nữa, lần này Tiểu Yên sinh mổ, tổn hại đến cơ thể muốn sinh lần ba thì phải đợi một thời gian nữa.”
Vốn dĩ Lục Cận Phong không hề có suy nghĩ gì, nhưng nghe thấy là sinh con gái, anh nháy mắt với Tô Yên: “Bà xã, anh thấy mẹ nói rất có lý.”
Tô Yên đâu có biết suy nghĩ của Lục Cận Phong là muốn có con gái.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!