“Đây hoàn toàn là chuyện bịa đặt” Tô Yên cắt đứt lời Tần Phương Linh, nắm lấy thời cơ, vô cùng bình tĩnh mà nói với Lưu Tuyết Lam: “Mẹ nuôi, làm phiền mẹ giúp con báo cảnh sát, rồi cho người tìm một cái máy tính đến giúp con.”
“Được.” Lưu Tuyết Lam lập tức báo cảnh sát, rồi bảo người làm đem một cái máy tính đến.
Không ai biết được đang trong lúc này Tô Yên lấy máy tính ra làm gì.
Tô Vân chỉ cho rằng Tô Yên đang giãy chết.
Cho dù là báo cảnh sát thì đã sao?
Chỉ cần tạt nước bẩn này vào người Tô Yên, hủy hoại thanh danh của Tổ Yên, đạt được mục đích là được rồi.
Tô Vân âm thầm nháy mắt với Trâu Quang, Trâu Quang liền tỏ ra hiện lạnh, chân đi khập khiễng.
Vừa nghe thấy muốn muốn báo cảnh sát, Trâu Quang đã bày ra vẻ đau khổ đáng thương nhìn Tô Yên: “Em thật sự nhẫn tâm tuyệt tình vậy sao? Tô Yên, một ngày Vợ chồng trăm ngày ơn, cho dù em có căm hận anh, nhưng Tiểu Vũ vô tội.”
Một người đàn ông lớn như Trâu Quang cứ như thế mà khóc khi đang nói, khiến cho không ít người đồng tình.
Trâu Quang ôm lấy đứa trẻ, đau khổ khóc: “Tiểu Vũ, là cha vô dụng, không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh, đợi sau khi cha chết rồi, con hãy đến trại mồ côi, con đừng trách ma mi, cô ấy muốn sống một cuộc sống phú quý, điều này không sai.”
Sắc mặt Tổ Yên lạnh tanh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trâu Quang, mỗi một lời này đều quá thâm độc.
Đứa trẻ đau lòng khóc, ôm Trâu Quang: “Cha, cha đừng chết, hu hu, con không cần ma mi, ma mi là đồ xấu.”
Âm thanh bàn tán ở bữa tiệc càng trở nên sôi nổi.
Lưu Tuyết Lam không nhịn được nữa tức giận nói: “Người đầu, đưa hai ngày này ra ngoài, coi chỗ này là chỗ nào.”
Bảo vệ lập tức đi vào, Tô Yên hất tay: “Làm gì vậy, đợi đã”
Từ đầu đến cuối Tô Yên đều im lặng, giống như người ngoài đang xem kịch, hai tay gõ trên bàn phím máy tính đẩy nhanh tốc độ, không ai biết cô đang làm gì.
Đã đến lúc này rồi, còn có tâm tình chơi máy tính sao?
Trái tim cô Tô này thật lớn.
Tần Phương Linh: “Tiểu Tô, tại sao con lại máu lạnh như vậy, đây là đứa con mà con đã sinh ra."
Vạn Nhất ở trên tầng nóng vội nói: “Đại ca, cứ tiếp tục như vậy cô Tô thì nước bẩn trên người cô Tô không cách nào rửa sạch”
Từ góc độ của Lục Cận Phong, hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ Tô Yên đang làm gì.
Đến lúc này rồi mà Tô Yên vẫn không tỏ ta sợ hãi, không hổ danh là người phụ nữ anh coi trọng.
“Không cần, cô ấy biết xử lý” Lục Cận Phong đã không còn lo lắng nữa, ngược lại, nếu như anh xuất hiện mới khiến cho nước bẩn trên người Tô Yên rửa không trôi.
Nhìn thấy Tô Yên thờ ơ, Tô Vân cũng sốt ruột theo: “Chị, chị nói gì đi chứ, đứa trẻ này đáng thương như vậy, tại sao chị có thể nhẫn tâm.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!