Dùng bài nhảy cổ điển để mở màn, đây là chuyện rất hiếm thấy, làm cho người ta có cảm giác mới mẻ, hai mắt tỏa sáng, đây hoàn toàn là một bữa tiệc đáng tham dự.
Dáng người của Tô Yên rất mềm mại, lại linh hoạt, mỗi một động tác nhìn thì dễ dàng, thực tế yêu cầu trong đó lại rất cao, làm cho rất nhiều cô gái nổi tiếng âm thầm thán phục.
Trước ngày hôm nay, ai cũng không biết Tô Yên, mà từ sau hôm nay, không ai là không biết cô.
Điệu nhảy kết thúc, lúc Tô Yên làm ra động tác cuối cùng, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Vợ chồng Lý Mộc Sinh cười không khép được miệng, bọn họ quả thực đã nhặt được báu vật.
Tô Yên vô cùng tự nhiên nở một nụ cười, sau đó lui ra.
Tiếp theo, sàn nhảy nên giao cho những người khác.
Tô Yên ra phía sau nhà nghỉ ngơi, sau đó thay đồ múa, lúc này mới có thời gian rảnh để uống một ly nước cho đỡ sợ.
Tô Yên biết, hôm nay chính là bước ngoặt lớn trong vận mệnh của cô, từ nay về sau, cuộc sống của cô sẽ không thể trôi qua một cách yên bình nữa.
Âm thầm hít một hơi thật sâu, Tô Yên lấy điện thoại ra nhìn một chút, trống không, không có tin nhắn của anh.
Trong lòng bỗng cảm thấy mất mát.
Tô Yên buông ly nước xuống, đi phòng khách.
Cậu bé đang ngoan ngoãn ăn bánh ngọt, nhìn thấy Tô Yên đến đây, kinh sợ đứng lên: "DI xinh đẹp, con xin lỗi, Tiểu Vũ không cố ý nói dối dì đâu."
Cậu bé này, thực sự rất thông minh.
Biết cách xem sắc mặt của người khác, thấy hai màu đen trắng trong trong mắt đảo qua đảo lại, cô lập tức biết tâm tư cậu bé rất sâu.
"Vậy con nói cho dù biết, vì sao con lại phải nói dối? Cha mẹ của con đâu rồi?"
Có lẽ đứa bé này trông giống như đứa con không có duyên gặp mặt kia, đáy lòng Tổ Yên bộc phát tình yêu thương của người mẹ.
"Con không có cha mẹ, con là trẻ mồ côi, con có một người anh trai, lúc con đi cùng với anh trai bị tách ra, một cái chú xấu xa kia túm lấy con." Cậu bé cúi đầu nói: "Cái chú đó nói chỉ cần con chạy lại gọi dì là mẹ, sẽ có đồ ăn ngon, có quần áo mặc, còn có người yêu thương, nếu không sẽ đánh Tiểu Vũ"
Tô Yên cảm thấy trong lòng mềm nhũn, có một loại xúc động muốn tiến lên ôm cậu bé vào trong ngực.
Tiểu Vũ lớn lên có vẻ ngoài khiến người khác cực kỳ yêu thích, trắng nõn mềm mềm, đặc biệt là đôi mắt rất đẹp, thậm chí còn cảm thấy có chút quen thuộc.
Tiểu Vũ làm nũng nói: "Dù xinh đẹp ơi, dì sẽ không tức giận với Tiểu Vũ chứ?"
"Không đâu." Tô Yên ôm lấy Tiểu Vũ.
"Thật không ạ?" Tiểu Vũ vui sướng hỏi: "Vậy dì xinh đẹp à, dì có thể giúp con tim anh trai được không?"
Nước mắt của trẻ con thật sự rất có lực sát thương.
Tô Yên hoàn toàn phải giơ tay đầu hàng.
“Được rồi, nhất định dì sẽ giúp con tim anh trai.” Tô Yên liếc nhìn bữa sáng ở trên bàn đã bị ăn vơi đi khá nhiều, có thể thấy được đứa nhóc này đang rất đói.
Nếu thật sự nó rơi vào tay Trâu Quang thì không biết sẽ sống sót được mấy ngày nữa.
Trái tim Tô Yên bỗng dịu lại: “Con tên Tiểu Vũ phải không?”
“Con tên là Hạ Vũ Mặc, mọi người đều gọi là Tiểu Vũ” Giọng của Tiểu Vũ ngây ngô trong trẻo, nói rồi cậu bé dùng cái tay nhỏ của mình nắm lấy tay Tô Yên: “Dì xinh đẹp cũng có thể gọi con là Tiểu Vũ.”
Tiểu Vũ rất thích Tô Yên, cậu bé cảm thấy người dì xinh đẹp trước mắt mình vô cùng ấm áp, nếu Tô Yên là mẹ của cậu bé thật thì tốt biết mấy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!