Tô Đình Nghiêm ngẩn ra.
Đây là lần thứ hai Tổ Yên hỏi như vậy.
Lần đầu tiên là năm năm về trước.
Sau khi Tô Yên sinh xong, lúc nhìn thấy ông ta, câu đầu tiên cô hỏi chính là: "Đứa bé đâu?"
Tô Đình Nghiêm vẫn còn nhớ, lúc đó ông ta trả lời:
"Chết rồi."
Khoảnh khắc nghe được hai chữ đó, sắc mặt của Tô Yên trắng bệch, đau thương không ngừng hiện ra trên mặt.
Mà bây giờ, Tô Đình Nghiêm nhìn Tô Yên, ngập ngừng mấp máy môi, gật đầu nói: "Chết rồi."
Câu trả lời giống hệt với năm đó.
"Chết rồi sao?" Tô Yên nỉ non, giống như đang tự mình lẩm bẩm, cũng giống như đang hỏi, nhưng là hỏi ai thì cô không biết.
"Đứa bé vừa sinh ra thì khuôn mặt đã bầm đen, cũng không khóc, bác sĩ cũng dốc sức rồi nhưng không cứu được." Tô Đình Nghiệm thở dài nói: "Tiểu Yên, chuyện này cũng đã trải qua nhiều năm vậy rồi, con cũng đừng suy nghĩ nữa. Chuyện năm đó, cho biết là lỗi của dì Tân con."
Nghe vậy, đồng tử của Tô Yên căng ra: "Ông biết tất cả mọi chuyện."
Thế nhưng, Tô Đình Nghiêm lại lựa chọn thiên vị hai mẹ con kia.
Chuyện này Tô Đình Nghiệm biết rõ, nhưng trước giờ ông ta không có nhắc tới, cũng không để trong lòng. Lúc đó chuyện xảy ra, ông ta cũng cảm thấy mất mặt.
Trước mặt Tô Yên, ông ta thật sự cảm thấy rất đỗi áy náy, lại nói: "Tiểu Yên, cha có lỗi với
con."
Tô Yên đau lòng nhắm mắt, tự cười mỉa mai mình: "Tôi nên biết sớm hơn mới đúng."
Mấy năm nay những uất ức và đau khổ mà cô đã chịu, Tô Đình Nghiêm không phải không biết, chỉ là nhắm mắt làm ngơ mà thôi.
"Tiểu Yên." Tô Đình Nghiêm nói bóng gió: "Bây giờ con có được sự coi trọng của nhà họ Lý, cuộc sống sau này sẽ tốt đẹp, thiếu gì đàn ông đâu, đừng quay đầu nhìn lại quá khứ”
Đây chính là đứa con đầu tiên của cô.
Ngay cả mặt mũi ra sao cô cũng chưa nhìn thấy.
Tô Yên im lặng, Tô Đình Nghiệm thở dài một tiếng rồi đi.
Ông ta không thể cho hai đứa trẻ kia hủy hoại Tô Yên.
Đúng vậy.
Trên thực tế, cái thai Tô Yên mang là sinh đôi khác trứng, đó là một cặp trẻ rất xinh đẹp, Tô Đình Nghiêm cũng không đành lòng nhưng lại không thể để nhà họ Tô mất mặt được.
Tô Yên chưa kết hôn đã sinh con, con hoang của ai cũng không biết, ông ta không thể nào giữ lại hai đứa bé, cho nên bảo người mang đi xử lý.
Hiện tại hai đứa bé kia như thế nào, bản thân ông ta cũng không biết.
Tô Đình Nghiêm lên xe, Tân Phương Linh đã lập tức khóc lóc tố cáo trước: "Ông Tô, ông xem thử hôm nay đi, Tô Yên bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, hoàn toàn không coi mẹ kế tối đây ra gì."
"Đúng vậy đó cha, Tô Yên còn sai người ngăn không cho cha vào, đây không phải là khiến cha khó xử sao?"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!