Lục Cận Phong dừng chân, ấn đường nhíu thật chặt.
Trần Tố Anh vừa nói xong, một người đàn ông anh tuấn mặc đồ bộ ở nhà xuất hiện ở cửa thang máy.
"Anh cả trở về rồi, đã lâu không gặp"
Lục Thừa Mẫn nở nụ cười ôn hòa, nhưng nhìn kỹ lại thấy trộn lẫn vài nét thâm độc.
Người này chính là con trai lớn của Lục Gia Hành, Lục Thừa Mẫn.
Lục Cận Phong chăm chú nhìn vào người trước mặt, tay cầm gậy cũng theo bản năng siết lại vài phần.
"Trước khi trở về, sao em hai lại không bảo một tiếng vậy." Lục Cận Phong khẽ cong: "Là về đây thăm chú hai?"
"Nghe nói lần này là người của tổ chức Ám Dạ ra tay, cha tôi bị té nặng như vậy, phần làm con trai nhất định phải tới thay cho mình đòi lại công bằng."
Lục Cận Phong khẽ bật cười: "Em hai thật sự là có hiếu, cẩn thận kẻo lây vạ vào người."
"Cám ơn anh cả đã quan tâm, tôi nhất định sẽ cẩn thận một chút. Đợt hàng lần này mà cha tôi tổn thất, tôi nhất định sẽ đòi tổ chức Ám Dạ trả gấp mười lần."
Hai người rõ ràng là đang nói chuyện vui vẻ, nhưng bầu không khí lúc này lại đậm mùi thuốc súng.
"Đúng rồi anh cả, lần này tôi về nước cố tình dắt theo một bác sĩ giỏi về khám bệnh cho anh
ca."
"Không cần." Lục Cận Phong từ chối thẳng, không chút nể mặt Lục Thừa Mẫn, nói xong lại trực tiếp đi về phòng của mình.
Vẻ mặt của Lục Thừa Mẫn trở nên âm u, ánh mắt nhìn tới đôi chân khập khễnh đó của người
kia, từ sâu trong con người lại càng thêm sâu sắc.
Lục Cận Phong đeo mặt nạ quanh năm suốt tháng, khiến người khác không thể nào đoán được cảm xúc của anh mà thăm dò.
Cửa phòng đóng sầm một tiếng, Lục Thừa Mẫn mỉm cười nhìn về phía Trần Tổ Anh: "Thím cả, xem ra anh cả vẫn còn giận tôi chuyện bỏ thuốc anh ấy năm năm trước, lúc đó tôi thật chỉ muốn tác thành cho anh ấy với Nhã Nhược, không ngờ lại gây ra bi kịch như vậy."
Trần Tố Anh cười lạnh một tiếng: "Bớt giả Vờ mèo khóc chuột lại đi, Thừa Mẫn à, cậu trở về sớm như thế là mong đợi cho con trai tôi chết sớm một chút nhỉ. Vậy cậu yên tâm đi, cho dù con trai của tôi thật sự xảy ra chuyện không may thì nhà họ Lục này cũng không tới phiên dòng giống của vợ lẽ là mấy người quản lý đâu."
Lục Thừa Mẫn tối sầm mặt: "Thím cả, thím nói lời này là có ý gì? Tôi chưa từng mơ ước có được tài sản của nhà họ Lục."
"Há!" Trần Tổ Anh phì cười một tiếng, không nói thêm gì nữa bèn bỏ đi.
Bà chính là cố ý chọc tức Lục Thừa Mẫn, còn có ý gì thì có quỷ mới biết, chẳng qua bà chỉ là nói bậy bạ vậy thôi.
Ngày thường lúc Tô Yên đi làm, đồng nghiệp trong công ty ai cũng đều rất mực ân cần với
cô.
Cô rất không quen với chuyện này.
Mọi người chỉ là đang nịnh hót, buổi tiệc giới thiệu long trọng đó lại còn có ai mà không biết nữa chứ?
Đồng nghiệp tỏ vẻ thân thiện, ân cần với cô chỉ là vì cái danh phận con gái nuôi của nhà họ Lý mà thôi.
"Tô Yên, tổng giám đốc Lục gọi cô tới phòng làm việc." Có đồng nghiệp thuận miệng nhắn lại Với cô.
"Được." Tô Yên chỉn chu lại mình, lập tức đi tới văn phòng.
"Tổng giám đốc Lục."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!