Sáng sớm ở Giang Thành hầu như đều không có ánh sáng mặt trời. Bầu trời luôn bị mây đen bao trùm, cả thành phố như bí cảnh trong sương mù.
Chín giờ sáng, chi nhánh bệnh viện Giang Đại.
Trong hành lang, bác sĩ cầm một xấp giấy kiểm tra nói với Triệu Nhã Nam: “Thân thể của cậu ấy không có vấn đề gì lớn, chủ yếu là một vài phản ứng sinh lý không bình thường... Nhịp tim quá nhanh, huyết áp quá cao, con ngươi cũng có hiện tượng giãn ra. Dựa vào tình hình cô nhắc đến lúc chuyện xảy ra, tôi đề nghị cô chờ sau khi cậu ấy tỉnh lại, dẫn cậu ấy đi khám bác sĩ tâm lý một chút.”
“Bác sĩ tâm lý?” Triệu Nhã Nam ngạc nhiên.
Bác sĩ gật đầu, đang định lên tiếng thì nghe thấy tiếng kêu chói tai của y tá vang lên trong phòng bệnh: “AI”
Triệu Nhã Nam vội vã đi vào phòng bệnh, nhìn thấy Sở Vũ Hiên một tay bóp cổ của y tá, một tay đặt bên hông, dường như đang làm động tác rút súng ra, khuôn mặt hung dữ đáng sợ, đôi mắt của anh giống như của một con sói đang nhìn chằm chằm vào con mồi trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào y tá, cơ thể run rẩy không thể kiểm soát.
Y tá bị bóp cổ không thể thở được. Hai tay cố gắng kéo tay của Sở Vũ Hiên ra nhưng không biết sức của cô ấy quá yếu hay là do sức của Sở Vũ Hiên quá mạnh, dù thế nào cũng không thể gỡ ra được.
“Sở Vũ Hiên!”
Được Triệu Nhã Nam gọi một tiếng, Sở Vũ Hiên như được giải thoát khỏi cơn ác mộng, dần dần tỉnh táo lại, buông lỏng tay, thở hổn hển.
Y tá ho khan sù sụ, nước mắt tuôn trào, được bác sĩ dìu ra khỏi phòng bệnh.
Thấy Sở Vũ Hiên vừa tỉnh lại chưa đến nửa phút mà khuôn mặt đã đổ mồ hôi đầm đìa. Trong lòng Triệu Nhã Nam có cảm xúc lẫn lộn, rút mấy tờ giấy đưa cho anh.
“Cảm ơn.” Hiện giờ Sở Vũ Hiên vô cùng nhếch nhác, anh cầm lấy giấy lau mồ hôi, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải đã làm em sợ hãi không?”
Triệu Nhã Nam khẽ hỏi: “Anh... Bị làm sao vậy?”
Sở Vũ Hiên hít vào thở ra mấy hơi, kiềm chế thân thể
run rẩy. Một hồi lâu sau, anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Một mình em đưa anh đến đây à?”
Triệu Nhã Nam đáp: “Còn có hai bảo vệ trong khu chung cư.”
Sở Vũ Hiên gật đầu, rút kim truyền dịch trên mu bàn tay. ra, xuống giường mang giày.
Triệu Nhã Nam suy nghĩ một lát rồi nói: “Bác sĩ nói anh phải đi khám... bác sĩ tâm lý xem thế nào.”
Sở Vũ Hiên mang giày xong, im lặng chỉnh lại quần áo. “Anh có nghe không đấy?”
Vẻ mặt của Sở Vũ Hiên hơi kỳ lạ: “Anh đã đổ rất nhiều mồ hôi, em ngửi xem có hôi không?”
Triệu Nhã Nam cau mày nó ¡ nói, anh phải đi khám
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!