Chương 152:
Tuyệt đối!
Nhìn các ký giả có vẻ vẫn không hài lòng, Hạ Tử Hy lập tức đưa mắt ra hiệu cho nhân viên phụ trách phòng quan hệ công chúng; lập tức có nhân viên phụ trách bước lên tiếp đãi bọn họ.
Hạ Tử Hy nhanh chóng đuỏi theo Mục cảnh Thiên bước ra khỏi phòng họp.
Mục Cảnh Thiên đi phía trước, Hạ Tử Hy âm thầm bước phía sau; cô biết rằng mục đích của Mục Cảnh Thiên có khả năng chính là khiến cho các ký giả có mặt tại hiện trường hôm nay tò mò đi điều tra thân phận thiên kim Hạ gia.
Hạ Tử Hy trước giờ vẫn rất khiêm tốn, mặc dù thân phận là thiên kim Hạ gia, nhưng từ nhỏ đến lớn cô rất ít khi xuất hiện trước mặt quần chúng.
Cho dù phải xuất hiện, có cũng chưa từng tiết lộ thân phận thiên kim Tập đoàn Hạ thị.
“Mục tổng, cảm ơn anh hạ khẩu lưu tình!” Hạ Tử Hy bước lên, trong lời nói có chút ẩn ý.
Đầu tiên, cảm ơn sự buông tha của Mục Cảnh Thiên đối với Hạ thị; thứ hai chính là những lời Mục Cảnh Thiên vừa nói với ký giả ngày hôm nay.
Phải biết rằng, ký giả chỉ cần có chút nghiêm túc, chắc chắn sẽ đi điều tra những việc liên quan đến cô.
Mục Cảnh Thiên đang bước đi phía trước, sau khi nghe câu nói này của Hạ Tử Hy, lập tức dừng chân, quay lại nhìn cô, dáng vẻ không có gì quan trọng nói: “Không cần khách sáo!”
Vừa dứt lời, liền lập tức xoay người bước vào văn phòng Tổng giám đốc.
Hạ Tử Hy im lặng nhìn theo bóng lưng Mục Cảnh Thiên, gật đầu.
Được lắm!
Cô nhịn!
Nghĩ đến một chuyện khác, cô cũng cất bước tiến về phòng Thiết kế.
Nhìn thấy Hạ Tử Hy vừa bước vào, Khả Khả lập tức xông đến.
“Tử Hy, hai ngày nay em đã đi đâu vậy?” Khả Khả tiến lên hỏi cô “Xử lý một chút việc cá nhân thôi, có gì không chị?” Hạ Tử.
Hy quay đầu lại, tùy tiện trả lời Khả Khả.
“Cũng không biết nên nói em may mắn hay không?” Khả Khả thở dài nói.
Nghe câu nói này của Khả Khả, Hạ Tử Hy bật cười: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
“Mục tổng hai ngày gần đây không biết gặp chuyện gì, ngày nào tính tình cũng mưa nắng thất thường; chỉ cần có người bước vào văn phòng của anh ta đều bị mắng đến đầu rơi máu chảy!” Khả Khả nói.
Nhắc đến chuyện này, Hạ Tử Hy nhíu mày, cô có thể tưởng tượng ra khuôn mặt tức giận của Mục Cảnh Thiên, nhưng cũng không tiếp tục bàn luận thêm về vần đề này.
“Ngày hôm đó, em không có ở công ty, anh ta còn đến hỏi chị em đang ở đâu, nói thật lúc đó dọa chị sợ chết khiếp!”
Khả Khả nói, vừa nói vừa làm một biểu cảm đặc biệt sợ: hãi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!