Nhưng Fitch tính cách thẳng thắn, điểm này ngược lại không khiến người khác cảm thấy chán ghét.
Fitch bước sang, giúp cô chính lại hàng kim cương trên thân lấy, tranh thủ chút thời gian Hạ Tử Hy vẫn không nhịn được nghiêng đầu nhìn anh: “Anh có phải thích Mục Cảnh Thiên hay không?” nhìn dáng vẻ không ngừng lèm bèm của anh, dáng vẻ khỏ chịu với cô, Hạ Tử Hy cũng chỉ có thể
nghĩ theo chiều hướng như vậy mà thôi.
Sau đó, không gian đột nhiên trở nên im lặng.
Một giây, hai giây, ba giây, bốn giây…mười giây trôi qua.
Fitch lúc này đứng phía sau lưng cô lên tiếng: “Như thế nào? Tôi không thể thích anh ấy sao?” giọng nói này, mang theo vài phần kiêu ngạo, khuôn mặt xinh đẹp, một chút cũng không cảm thấy chuyện này có gì không đúng hay không tốt.
“Không có…” Hạ Tử Hy lập tức phủ nhận, “Tôi không hề có ý gì khác, chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi!”
“Hừ, nếu như không phải do tính hướng của Mục Cảnh Thiên không được bình thường, thì người đứng bên cạnh anh ấy hiện tại không phải cô mà là tôi mới đúng!”
Hạ Tử Hy:
Thật sự khóc không ra nước mắt, trên thế giới này thật sự quá hỗn loạn, tại sao Hạ Tử Hy lại có cảm giác bản thân đã cướp đi tình yêu của người khác.
“Tôi cảnh cáo cô, nếu như cô đã làm người phụ nữ của anh ấy, vậy thì phải đối xử tốt với anh ấy, nếu không tôi sớm muộn gì cũng sẽ cướp anh ấy trở về!”
Hạ Tử Hy:”… nhất định!” cuối cùng cô chỉ đành trả lời một câu.
“Theo tôi ra ngoài!” lúc này Fitch mới thờ phào một hơi, gọi Hạ Tử Hy bước ra ngoài.
Sau đó Hạ Tử Hy liền bước theo sau anh bước ra ngoài.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên đang ngồi trên ghế sofa bên ngoài nghỉ
ngơi, đôi chân dài bắt chéo, nửa người dựa vào ghế sofa, trong tay tùy tiện lật xem tạp chí, bất kể ngồi im bất động, cũng có thể ra cảm giác phong thái trác việt.
“Được rồi!” Fitch lên tiếng.
Khi nghe thấy giọng nói của anh ta, Mục Cảnh Thiên liền ngẩng đầu.
Hạ Tử Hy chậm rãi từ bên trong bước ra, chân mang giày thủy tinh, từ tốn xuất hiện trong tầm mắt của Mục Cảnh Thiên.
Làn da trắng trẻo, thiết kế kim
cương độc đáo, kiểu dáng váy cao quý, tất cả mọi thứ đều bật lên dáng vẻ của Hạ Tử Hy, cao quý nhưng không làm mất đi vẻ dịu dàng quyến rũ.
Chiếc váy cưới này chính là màn biểu diễn tuyệt đẹp nhất đối với Hạ Tử Hy.
Mục Cảnh Thiên ngồi im, dù cho anh đã biết rõ Hạ Tử Hy vô cùng xinh đẹp, nhưng vẫn không nhịn được kinh ngạc trước vẻ đẹp của
CÔ.
Hạ Tử Hy đứng cách anh một khoảng không xa, nhìn anh mỉm
cười; Mục Cảnh Thiên ngược lại đứng dậy, từng bước đi về phía cô.
“Đẹp không?” cô lên tiếng, cũng không hề làm bất kỳ động tác nào khác, chỉ đơn giản đứng im, cũng xinh đẹp khiến người khác rung động.
Cũng vì nguyên nhân nếu cô cử động thì rất phiền phức, cũng vì chân váy quá dài.
“Rất đẹp!” nhìn cô một lúc lâu, Mục Cảnh Thiên lúc này mới nói ra một câu xuất phát từ tận đáy lòng.
Mục Cảnh Thiên mỉm cười, quả thật cũng vì ánh mắt anh phát sáng đến kinh người, khiến cô không biết nên nói như thế nào.
“Anh đột nhiên cảm thấy hối hận khi để em ăn mặc đẹp như thế này, còn cho tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy!” anh nói, giọng nói trầm thấp, từ tính, còn mang theo âm thanh uốn lượn, khiến cho trái tim đột nhiên tăng tốc.
“Nhưng mà, dù cho như vậy, vẻ đẹp này cũng chỉ thuộc về một mình anh…” Hạ Tử Hy nhìn anh nói, ánh mắt chắc chắn, nhìn về
phía cảm xúc rung động dưới ánh mắt anh.
Giây kế tiếp, Mục Cảnh Thiên nâng cằm cô lên, nghiêng người hôn xuống.
Cũng không quá cuồng nhiệt, rất nhẹ, giống như đóng dấu, môi áp lên môi, nhưng dù cho như vậy, cũng đủ khiến cho các cô gái trong cửa hàng hâm mộ không ngừng.
Nam thanh nữ tú thì cũng thôi đi, đằng này lại còn lãng mạn như vậy, yêu thương nhau như vậy, thật sự là điều khiến người khác
hâm mộ.