Nhìn dáng vẻ đồng ý nhanh gọn của anh, thì còn có gì đáng để nói nữa chứ, Ngưng Tích liền xoay người rời khỏi.
“Có điều anh cũng nhắc nhở em, nếu thật sự nghiêm túc, vậy thì cũng nên tìm hiểu rõ tình huống trước đã!” giọng nói của Mục Cảnh Thiên chậm rãi vang lên.
Bước chân Ngưng Tích thoáng dừng lại, nhưng cũng không quay đầu, trực tiếp bước ra ngoài.
Mục Cảnh Thiên ngồi bên trong văn phòng, nhìn theo bóng lưng cô rời khỏi, chân mày nhíu chặt, giống như đột nhiên hiểu rõ chuyện gì.
Ngưng Tích cùng Lục Tiêu An cùng nhau dùng bữa, Lục Tiêu An nhìn cô: “Như thế nào? sắc mặt em không được tốt?”
Ngưng Tích xoay người, nhìn
anh lắc đầu, tiếp tục cúi đầu ăn: “Không có gì!”
“Có phải cảm thấy mệt hay không?”
“Tạm ổn!”
“Đợi lát nữa ăn xong, anh đưa em về nghỉ ngơi!”
“Được!” Ngưng Tích gật đầu.
“Em hiện tại vẫn đang ở Mục gia sao?” Lục Tiêu An hỏi.
Ngưng Tích gật đầu: “Đúng vậy!”
“Em dự tính cứ tiếp tục sống ở đó sao?” Lục Tiêu An nhìn cô thăm dò hỏi.
Ngưng Tích lúc này mới nhìn thẳng về phía anh: “Nếu không thì sao?”
“Dọn ra ngoài, em ở Mục gia dù sao cũng có chút không tiện!” Lục Tiêu An nói.
Ngưng Tích nhìn Lục Tiêu An, nhất thời đông cứng, mặc dù vừa rồi tức giận nên nói với Mục Cảnh Thiên những điều đó, nhưng cũng không thật sự có ý dọn ra ngoài, nhưng hiện tại…
“Em đừng hiểu lầm, anh ở bên ngoài trùng hợp có một căn chung cư, em có thể ở tạm!” Lục Tiêu An nói.
“Nhưng mà…”
“Em không muốn dọn ra sao?” “Không phải…”
“Vậy thì dọn ra ngoài!” Lục Tiêu An thay cô quyết định.
Ngưng Tích chớp hàng mi dài, suy nghĩ một lát, có lẽ việc cô dọn ra khỏi Mục gia có thể khiến anh lo lắng hơn cho cô!
Nghĩ đến đây, cô gật đầu: “Được, vậy thì làm phiền anh rồi!”
Nghe thấy đáp án của cô, Lục Tiêu An liền mỉm cười: “Không phải làm phiền, mà là vui mừng, em có thể đưa ra quyết định như vậy, anh rất vui, em yên tâm, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em!” Lục Tiêu An vươn tay nắm chặt lấy bàn tay của Ngưng Tích.
Ngưng Tích nhìn anh, chỉ gật nhẹ đầu.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Tiêu An liền đưa Ngưng Tích trở về.
Nói chính xác chính là giúp Ngưng Tích thu dọn đồ đạc, dọn ra ngoài.
Ngưng Tích sau khi thu dọn hành lý, lúc này đang cùng Mục lão thái thái chào tạm biệt: “Bà nội, cảm ơn bà trong thời gian này đã chăm sóc cháu, hôm nay cháu phải dọn ra ngoài rồi!”
“Đang sống yên ổn ở đây, tại sao phải dọn ra ngoài?”
“Cháu ở lại đây, dù sao cũng có chút bất tiện, hơn nữa cũng đã làm phiền mọi người quá lâu rồi!”
“Bà đã từng nói qua, xem nơi này như nhà của cháu, ba cháu đã giao cháu cho Cảnh Thiên, chính là muốn chúng ta chăm sóc cho cháu!”
“Bà nội, cháu biết bà đối xử tốt với cháu, nhưng mà cháu đã quyết định rồi!” Ngưng Tích nói.
Có lẽ sự rời đi của cô sẽ khiến cho tình huống có sự biến chuyển.
Nhìn thấy Ngưng Tích đã quyết ý, Mục lão thái thái cũng không tiện nói thêm điều gì.
Khi Ngưng Tích vừa muốn kéo hành lý ra ngoài, lúc này Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy cũng từ bên ngoài quay trở về.
Hai người tay trong tay, nhìn dáng vẻ vô cùng hạnh phúc ngọt ngào.