Hạ Tử Hy mỉm cười.
“Được rồi, nếu như đã không còn chuyện gì khác, vậy thì tôi quay về trước đây, hẹn ngày khác gặp lại!”
“Được, đi đường cẩn thận!”
Vinh Cẩm gật đầu, bước ra ngoài.
A Hoa đứng im, ông cũng không biết Vinh Cẩm tại sao lại nói như vậy, ánh mắt liếc nhìn sang Hạ Từ Hy, sau đó cũng cùng bước ra ngoài.
Mục Cảnh Thiên ngồi im nhìn Hạ Tử Hy: “Anh đi tiễn ông ấy!”
Hạ Tử Hy gật đầu, Mục Cảnh Thiên liền đứng lên bước ra ngoài.
Hành lang.
Hiện tại cũng đã khuya, trên hành lang cũng không còn bao nhiêu người.
“Vinh tiên sinh!” Mục Cảnh Thiên gọi tên ông.
Giống như biết rằng Mục Cảnh Thiên sẽ đuổi theo, Vinh cẩm quay đầu nhìn: “Có chuyện gì sao?”
“Cảm ơn ông đã hiến máu cho Tiều Hy!”
“Tiện tay giúp đỡ mà thôi, không cần cảm ơn!”
Mục Cảnh Thiên nhìn ông: “Chỉ là, chính là trùng hợp đến đây làm kiểm tra sao?”
“Nếu không thì sao?” Vinh cẩm hỏi ngược lại, hai người bọn họ trò chuyện đều dùng chiến thuật
quanh co, không ai đưa ra câu hỏi chính xác.
Mục Cảnh Thiên cũng không tiếp tục truy cứu chuyện này, chỉ lên tiếng: “Không nghĩ đến Vinh tiên sinh lại có nhóm máu RH âm tính!’’
Vinh Cẩm mỉm cười: “Chuyện này có gì kỳ lạ đầu, đến mức có những chuyện cậu không nghĩ đến còn rất nhiều kìa!”
Mục Cảnh Thiên nhìn ông, ánh mắt thâm sâu giống như muốn nhìn thấu Vinh cẩm, anh luôn cảm thấy chuyện này không hề
đơn giản, ở bên trong chắc chắn còn ẩn dấu rất nhiều chuyện.
“Cố gắng chăm sóc tốt cho cô ấy, đừng để cô ấy phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào?”
“Tại sao lại không nói cho cô ấy biết chính ông là người đã hiến máu?”
“Tôi không muốn cô ấy cảm thấy áy náy, vẫn luôn phải nói lời cảm ơn!”
“Chỉ có như vậy sao?”
“Chính là như vậy!” Vinh cẩm vô
cùng chắc chắn nói.
Mục Cảnh Thiên quan sát ông ta cả nửa ngày, Vinh cầm liền nói: “Nếu như không còn chuyện gì khác, vậy thì tôi về trước đây!”
“Được, Vinh tiên sinh đi đường cẩn thận!”
“Nhất định!” sau khi trả lời một tiếng, Vinh cẩm liền tiếp tục bước về phía trước, A Hoa vội vàng theo sau.
Nhìn theo bóng lưng của hai người bọn họ, Mục Cảnh Thiên híp mắt, khóe môi nhếch lên nụ
cười: “Đêm khuya đến đây làm kiểm tra sức khỏe, lý do này… không tệ!”
Sau khi trở về phòng bệnh, nhìn thấy Hạ Tử Hy lúc này đang cố gắng ngồi dậy, Mục Cảnh Thiên liền lập tức bước đến gần, giúp cô tìm một vị trí thoải mái.
“Như thế nào lại muốn ngồi dậy?”
“Cứ nằm như vậy cảm thấy có chút bức bối, cho nên muốn ngồi dậy, Vinh tiên sinh đã quay về rồi sao?” Hạ Tử Hy hỏi.
Mục Cảnh Thiên gật đầu, kéo
ghế ngồi trước mặt cô: “Như thế nào? Có cảm thấy đói không?”
Hạ Tử Hy lắc đầu: “Không đói!”