“Hehe, Mục tiên sinh, mọi chuyện không dễ dàng như vậy đâu, trước mắt, vẫn còn hai thử thách khác, chỉ cần vượt qua hai thử thách này, mọi người liền có thể tiến vào đón cô dâu!” Đô Đô mỉm cười nhận lấy bao lì xì.
An Nhược Mạn cũng một bên mỉm cười, cho nên nói đắc tội ai cũng không nên đắc tội đến phù dâu, nếu không đến khi cưới vợ sẽ biết kết cục.
Mục Cảnh Thiên bất lực nói: “Vợ ơi, em không lẽ thật sự muốn
người khác làm khó anh sao?”
Hạ Tử Hy ngồi trên giường, nghe giọng nói bất lực của anh, mỉm cười vô cùng hạnh phúc: “Thật ngại quá, em hiện tại không giúp được anh!”
Nghe thấy những lời này của Hạ Tử Hy, Đô Đô cùng Khả Khả liền bật cười.
“Có nghe thấy không? Mục tiên sinh, cô dâu không giúp anh!”
Mục Cảnh Thiên thờ dài, “Được thôi, Dương tiểu thư, cô còn cỏ chiêu gì, cứ tung ra!”
Cưới được vợ trước rôi nói.
“Hừ, trước mắt nói hai mươi câu dễ nghe cho tôi nghe thử!”
Tại sao người bên ngoài lại cảm thấy, Đô Đô đang lấy việc công báo thù việc riêng vậy!
“Hai mươi câu sao?”
“Mỗi người hai mươi câu!”
Mục cảnh Thiên:
Đây rõ ràng chính là cố ý làm khó!
Hai mươi câu nói dễ nghe, nghe thấy vô cùng rõ ràng, nhưng nếu như thật sự phải nói ra thành lời, ngược lại không dễ dàng gì, hơn nữa bình thường cũng là người khác tâng bốc anh, anh cần gì phải nói dễ nghe với người khác.
Có điều, đây chính là mục đích của Đô Đô, ai lại bảo rằng anh không thể không nghe theo chứ, lúc này chỉ có thể buông bỏ thân phận.
Hành động này khiến cho Khả Khả cùng An Nhược Mạn vô cùng tán thưởng.
Mục Cảnh Thiên mím môi, suy nghĩ một lát liền nói: “Tâm địa lương thiên, xinh đẹp rộng lượng, đoan trang dịu dàng,…”
“Mục tổng, anh có thể có tâm một chút được không?”
“Độc lập, xinh đẹp, vóc dáng đẹp, ghét ác như thù, mê tiền, mơ hồ, quên trước quên sau…”
Đô Đô vốn dĩ đang rất hường thụ, nhưng tại sao càng nghe lại càng cảm thấy không đúng: “Đừng lại, Mục Cảnh Thiên, anh hôm nay có còn muốn cưới vợ không!”
“Là cô muôn tôi nhập tâm!”
Đô Đô:
Cô chính là như vậy sao?
“Vãn nên nói lời dễ nghe một chút, có tâm một chút!”
Cho nên mới nói phụ nữ thật khó hầu hạ, còn không được nói thời thật lòng, đây chính là những gì Mục Cảnh Thiên tổng kết được,
Chính vào lúc Mục Cảnh Thiên đang phân vân không biết nên nói như thế nào, Tiêu Ân giống như đang nhớ đến điều gì, lập
tức cầm điện thoại, mở trình duyệt Baidu nhập vài chữ, sau khi hiện ra kết quả liền đưa cho Mục Cảnh Thiên.
Mục Cảnh Thiên sau khi nhìn thấy, chân mày ánh mắt đều mỉm cười: “Vậy được, cô nghe kĩ đây!”
“Cơ hội cuối cùng, nếu như không qua ải, vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác!” Đô Đô uy hiếp.
Sau đó, Mục Cảnh Thiên liền cầm thấy điện thoại, bắt đầu đọc từ trên xuống: “Dịu dàng chu đáo, độc lập có suy nghĩ, tao nhã xinh
đẹp, tươi mới hoạt bát, nhiệt tình tràn trề…” không chút dừng lại liên tục đọc ra hai mươi lời khen ngợi.
Đô Đô có chút nghi ngờ không phải là anh ta nói, nhưng đây quả thật chính là giọng nói của Mục Cảnh Thiên.
Nhất thời khiến Đô Đô nghi ngờ, Mục Cảnh Thiên có phải hay không mỗi ngày ở nhà đều cùng Hạ Tử Hy trò chuyện những lời này, cô quay đầu lại nhìn Hạ Tử Hy, cô ấy lập tức bất lực lắc đầu: “Mình cũng là lần đầu tiên nghe anh ấy khen người khác như
vậy!”