Cho đến khi bóng chiếc xe biến
mất, Mục Cảnh Thiên lúc này mới bước lên: “Anh vẫn cho rằng, em muốn đi cùng anh ta!”
Nghe vậy, Hạ Tử Hy nghiêng đầu nhìn Mục Cảnh Thiên đang đứng bên cạnh cô: “Như thế nào? Anh cũng bắt đầu không tự tin rồi sao?”
“Anh cả đời này luôn tự tin, nhưng duy nhất không tự tin chính là sợ em sẽ rời xa anh…”
Câu nói này, khiến cho trong lòng Hạ Tử Hy thoáng rung động, cô đột nhiên tiến lên, chủ động hôn anh.
Không có câu trả lời nào tốt hơn câu trả lời này.
Nhìn cô chủ động như vậy, Mục Cảnh Thiên mới buông lỏng căng thẳng, khóe môi nhếch lên, đổi khách thành chủ, khiến cho nụ hôn càng sâu đậm hơn.
Nhìn thấy Hạ Tử Hy vẫn chưa quay trở lại, Đô Đô cùng Khả Khả lúc này mới bước ra ngoài tìm kiếm, sau đó liền nhìn thấy một cảnh này.
Nhìn xung quanh đã không còn thấy bóng dáng của Tống Kỳ đâu.
Nhìn tình hình này có lẽ anh ta đã rời đi.
Ánh mắt chăm chú nhìn hai bóng người bên ngoài, Đô Đô nhếch môi nói: “Cô dâu, chú rể, sắp phải vào lễ đường rồi, hai người cũng không cần gấp gáp đến như vậy!”
Nghe đến đây, hai người lúc này mới buông nhau ra.
Nhìn vào mắt đối phương, khuôn mặt Hạ Tử Hy có chút đỏ bừng.
“Vào trong nghỉ ngơi một lát, lát nữa vẫn còn nhiều sắp xếp, anh sợ em không chịu đựng được!”
Mục Cảnh Thiên dịu dàng nói.
Hạ Tử Hy gật đầu.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên bước đến gần thì thầm vào tai cô: “Đêm nay lại trừng phạt em…”
Lời anh vừa dứt, khuôn mặt Hạ Tử Hy càng thêm đỏ bừng, Mục Cảnh Thiên mỉm cười rời khỏi.
Đô Đô cùng Khả Khả lập tức bước đến gần, nhìn khuôn mặt Hạ Tử Hy đỏ bừng không thôi liền hỏi: “Cậu làm sao vậy? Khuôn mặt sao lại đỏ như vậy?”
“Có sao?”
“Anh ta vừa rồi đã nói gì với cậu?”
Hạ Tử Hy: “…không có, không có gì cả!” vừa nói, liền tự mình bước vào bên trong.
Chột dạ như vậy…nhất định đã có chuyện gì!
Đô Đô cùng Khả Khả cùng nhau trao đổi ánh mắt, nhưng giống như không cần nói bất kỳ điều gì cũng đã có thể đoán được, hai người liền cùng nhau bước vào bên trong.
Nghỉ ngơi khoảng hai mươi phút sau, thời gian cũng đã đến, thời gian tuyên thệ cũng sắp bắt đầu, Hạ Tử Hy liền chuẩn bị bước vào giáo đường.
Đứng bên ngoài giáo đường, Hạ Tử Hy khoác lên cánh tay của Hạ Thiên, còn Đô Đô cùng Khả Khả đều đang đứng bên ngoài.
Tất cả người thân cùng bạn bè đều ngồi vào chỗ, thời gian vừa đến, Hạ Thiên cùng Hạ Tử Hy chậm rãi bước vào giáo đường.
Ngay giây phút Hạ Tử Hy xuất hiện, không ít ánh mắt đều nhìn
về phía cô, trừ ánh mắt chiếm đoạt của Mục Cảnh Thiên, còn có Hạ Tử Dục, khi anh nhìn Hạ Tử Hy, đôi mắt nhẹ híp lại, ánh mắt đau đớn, không phải bất kỳ ai cũng có thể hiểu rõ.
Còn có Vinh cẩm đang ngồi một bên, khi nhìn thấy Hạ Tử Hy khoác tay Hạ Thiên xuất hiện, trên khuôn mặt hiện rõ nét cô đơn, nhưng nụ cười vẫn vươn lên, người làm ba như ông chưa từng làm qua bất kỳ điều gì, hiện tại Hạ Thiên có thể đối xử với cô như vậy, ông cũng cảm thấy rất vui mừng, ánh mắt chắc chắn dừng lại trên người Hạ Tử Hy.
Chỉ là khi nhìn thấy cô mỉm cười, cô hạnh phúc, tất cả mọi thứ đều trờ nên không quan trọng.
Âm nhạc dịu dàng vang lên, hiện trường yên tĩnh, bọn họ bước đi chậm rãi, giống như đang phối hợp với bầu không khí của hiện trường, hai phù dâu xinh đẹp cũng cùng bước chậm rãi phía sau.
Mục Cảnh Thiên đứng phía trước, mặc âu phục màu trắng, tao nhã anh tuấn, không hề thua kém là bao so với nam chính trong phim truyền hình.
Nhìn bọn họ từng bước tiến lại gần, Mục Cảnh Thiên cũng bước đến, đón lấy cô dâu của mình.