“Con đồng ý, con đồng ý dùng cả đời này để yêu cô ấy!” giống như không một chút do dự, Mục Cảnh Thiên mạnh mẽ trả lời.
“Hạ Tử Hy, con có đồng ý lấy người đàn ông bên cạnh này làm chồng không? Dù mạnh khỏe hay ốm đau, dù giàu có hay nghèo khổ, con vẫn sẽ bên cạnh chăm sóc và yêu thương cô ấy, tôn trọng, tiếp nhận cũng như vĩnh viễn chung thủy cho đến tận cùng sinh mạng hay không?
“Con đồng ý…” Hạ Tử Hy mỉm cười trả lời.
Khi nghe thấy câu trả lời này, tất cả mọi người đều mỉm cười chúc phúc.
Lúc này, mục sư nhìn hai người bọn họ: “Hai con có thể trao nhẫn cưới, chúa sẽ chứng giám cho hôn lễ của hai con, nhẫn cưới đại diện cho lời thề hẹn mà hai con đã trao cho nhau!”
Dứt lời, Khả Khả cùng Đô Đô liền cầm lấy nhẫn cưới bước lên.
Mục Cảnh Thiên lấy nhẫn cưới
đeo vào ngón áp út của Hạ Tử Hy, Hạ Tử Hy cũng từ chiếc hộp trong tay Đô Đô lấy ra chiếc nhẫn cưới còn lại đeo lên tay Mục Cảnh Thiên.
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
Mục sư nắm tay Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Từ Hy: “Cô dâu chú rể trao đổi lời hẹn, trao nhẫn cho nhau, ta nhân dân chúa tuyên bố hai con sẽ thành vợ chồng, chúa đời đã mang hai con đến với nhau, không có ai có thể ngăn tách!”
Lời này vừa dứt phía dưới vang
lên một tràng vỗ tay, tất cả mọi người đều đứng lên nhìn hai người bọn họ.
“Mục sư, hiện tại chú rể đã có thể hôn cô dâu hay chưa?” Mục Cảnh Thiên có chút nóng lòng hỏi.
Nhìn thấy có người gấp gáp, nhưng cũng chưa từng thấy qua người gấp gáp như vậy, mục sư mỉm cười: “Có thể!”
Sau khi nhận được sự đồng ý, Mục Cảnh Thiên mạnh mẽ tiến lên, ôm chặt lấy Hạ Tử Hy, sau đó trao cho cô một nụ hôn thâm
tình.
Giống như có thể hôn đến thiên hoang địa lão.
Người bên dưới, càng thêm kích động, tiếng vỗ tay cùng hoan hô không ngừng vang lên.
Vinh Cẩm bên dưới, nhẹ nhàng vỗ tay, ánh mắt mang theo nụ cười.
Còn Hạ Tử Dục, ánh mắt vốn dĩ u ám vào giây phút này cũng có chút ánh sáng, An Nhược Mạn đứng bên cạnh kích động không ngừng.
“A Dục, anh xem người ta…
Còn Huống Thiên Hựu đứng một bên nhìn Mục Cảnh Thiên, một bên nói vài lời thật giả lẫn lộn với Tiêu Ân đang đứng bên dàn phù rể: “Mình đột nhiên cảm thấy, thật ra kết hôn cũng không tệ như trong tưởng tượng, cậu nói có phải không?”
Anh vừa dứt lời, chỉ đổi lại ánh mắt khinh thường của Tiêu Ân, qua một lúc sau vang lên một câu nói: “Lãng tử quay đầu không muộn!”
Huống Thiên Hựu: “…”
Trong ba người bọn họ Tiêu Ân chính là người không có tin thị phi nhất, chính xác mà nói, không ai dám tiết lộ, vì biết rõ tính cách của anh, cho nên Huống Thiên Hựu chỉ cần nhận được tin tức về anh liền lập tức ém chặt.
Chỉ là, chỉ là nhìn thấy nụ hôn giữa Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy, Huống Thiên Hựu đột nhiên cảm thấy, thật ra hôn nhân cũng không đáng sợ như những gì anh tưởng tượng, ít nhất giây phút này anh cũng cảm thấy như vậy.