“Đô Đô đã đi làm trợ lý cho anh, anh vẫn phải chăm sóc tốt cho cô ấy!” Hạ Tử Hy nói.
Lúc này, A Thuật cũng đưa mắt nhìn Đô Đô bên cạnh, cô ấy mặc lễ phục, mặc dù không tính là xinh đẹp nhất, nhưng phần linh động ngược lại đặc biệt thu hút người khác, anh còn nhìn thấy hôm nay có không ít người mượn cơ hội đến tán tỉnh, may mắn anh
ở bên cạnh, nếu không không biết cô gái nhỏ này sẽ như thế nào.
“Cô yên tâm, tôi nhất định!” ánh mắt anh nhìn Đô Đô, đặc biệt dịu dàng.
“Mình đi làm trợ lý cho anh ta, tất nhiên là do mình chăm sóc anh ấy rồi, làm gì có chuyện anh ấy chăm sóc cho mình chứ!” Đô Đô nói.
“Đúng đúng đúng!” Hạ Tử Hy tùy tiện trả lời, Đô Đô lúc này mới đắc ý cười.
Chính vào lúc này, phù dâu cùng phù rể cũng bước đến.
“Chúc mừng, chúc mừng…”
“Cảm ơn!” Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy mỉm cười, Hạ Tử Hy vừa muốn nhấp một ngụm, lúc này Mục Cảnh Thiên liền lên tiếng: “Không được uống nữa, em hôm nay đã uống không ít rồi!”
Một câu nói này khiến cho đoàn phù dâu, phù rể bên cạnh bắt đầu chọc ghẹo.
“Ayda, thật sự chu đáo!”
“Đúng vậy, trước đây như thế nào lại không phát hiện ra Cảnh Thiên lại chu đáo như vậy!”
“Không cần ghen tị, biết rằng các người tân hôn, nhưng cũng không cần phải khoe khoang trước mặt đám người độc thân như chúng tôi như vậy!”
“Đúng vậy đó…”
Tất cả mọi người kẻ tung người hứng.
Mục Cảnh Thiên nhìn bọn họ, đắc ý cười: “Vậy thì như thế nào, giống như những người không có
vợ như các người căn bản không hiểu được đâu!”
“Càng nói càng đắc ý!”
“Vậy thì xin hỏi Mục tiên sinh, anh yêu Tiểu Hy nhà chúng tôi bao nhiêu?” Đô Đô cũng không quên “giúp ác” hỏi một tiếng.
“Chính là tình yêu mà cô nghĩ đến!”
“Vậy sao? Vậy anh có dám tuyên bố trước mặt nhiều người không?” Đô Đô tiếp tục hỏi.
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, cô gái
này rõ ràng chính là đang đối đầu với anh.
Cỏ điều, khóe môi anh nhếch lên một nụ cười. Chính vào lúc này, Mục Cảnh Thiên xoay người, tao nhã cùng bá đạo sau đó bước lên vị trí cao nhất của du thuyền, đứng im, kiêu ngạo cúi đầu nhìn những người bên dưới, ngũ quan tinh xảo nhếch lên một nụ cười tà mị.
“Xin chào mọi người, tôi là Mục Cảnh Thiên, hoan nghênh mọi người đã đến tham dự buổi lễ kết hôn của tôi!”
Nhìn thấy anh vừa muốn lên tiếng, Hạ Tử Hy liền biết rằng anh muốn làm thật, muốn anh lập tức bước xuống, nhưng ai biết được rằng anh lạl cho cô một nụ cười an tâm.
Lúc này, nghe thấy giọng nói của Mục Cảnh Thiên vang lên, tất cả mọi người đều vây quanh.
“Mặc dù tất cả mọi người đều đã chứng kiến được toàn bộ quá trình hôn lễ của tôi, nhưng ở nơi này, tôi vẫn phải nói một lần nữa!”
“Lúc này, ánh mắt của anh thâm
tình nhìn về phía Hạ Tử Hy: “Anh biết rằng bản thân mình trước đây đã làm rất nhiều chuyện khốn nạn, anh cũng biết rằng anh đã từng phụ bạc em, cho nên ông trời đã trừng phạt để anh trải qua hai năm sau mới có thể gặp được em!”
Ánh mắt anh tràn ngập thâm tình, tất cả mọi người đều im lặng, Huống Thiên Hựu híp mắt mỉm cười ngước nhìn Mục Cảnh Thiên.
Thật sự hiếm có nhìn thấy tình cảm ủy mị như thế này từ anh.