Nhìn thấy phản ứng của Hạ Tử Hy, nụ cười tà mị trên khuôn mặt của Mục Cảnh Thiên phủ thêm một tầng thần bí, càng thêm anh tuấn.
Bàn tay to lớn vươn về phía khu vườn bí mật của cô, Hạ Tử Hy cảm giác được hành động này của anh, lập tức vươn tay chặn lại.
Ánh mắt xấu hổ, không biết nên mở lời ra sao.
Lúc này, Mục Cảnh Thiên nhìn cô thì thầm: “Tin tưởng anh, em nhất định sẽ thích…” anh nói.
Dưới sự khuyên nhủ của anh, Hạ Tử Hy lúc này mới chậm chạp buông bàn tay anh ra.
Rất lâu sau, căn phòng trở nên yên tĩnh lại.
Chỉ còn lại hơi thờ vấn vương, còn Hạ Tử Hy mệt mỏi đến mức không thể cử động, yếu ớt vô lực nằm trong vòng tay anh.
Mục Cảnh Thiên từ phía sau ôm lấy cô, cảm giác vô cùng thỏa mãn, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc
CÔ.
“Như thế nào? Có mệt không?” Anh nhẹ giọng nói.
Hạ Tử Hy đưa lưng đối diện anh: “Anh thử làm con gái thử xem có mệt hay không!”
“Nhưng người ra sức là anh…” Mục Cảnh Thiên nói.
Hạ Tử Hy: “…”
Nhìn cô không tiếp tục lên tiếng, Mục Cảnh Thiên bật cười, âm thanh đặc biệt dễ nghe, anh hôn nhẹ lên môi cô: “Được rồi, biết em vất vả rồi, ngủ thêm một lát
đi!”
Hạ Tử Hy cũng không muốn nhiều lời với anh, ngược lại hiện tại vô cùng buồn ngủ, khép mắt liền bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Mục Cảnh Thiên ngắm nhìn một bên sườn mặt của cô, trong lòng cảm thấy đặc biệt thỏa mãn, giống như chỉ cần có cô, tất cả mọi thứ đều có ý nghĩa, ôm lấy cô giống như ôm lấy toàn bộ thế giới, cả cuộc đời chỉ cần có cô là đủ.
Nghĩ đến đây, anh liền ôm lấy cô vào lòng, cũng nhắm chặt mắt nghỉ ngơi.
Cả căn phòng chìm vào sự yên tĩnh, ngược lại hoàn toàn với không khí sôi động bên ngoài, quả nhiên khi cả đám người náo động phòng nhưng lại không tìm được bọn họ, Huống Thiên Hựu liền đưa ra đề nghị tìm từng phòng, cuối cùng bị Tiêu Ân ngăn cản.
Hạ Tử Hy đang mang thai, chuyện này tất cả mọi người đều biết rõ, không sự hành hạ Mục Cảnh Thiên, chỉ sợ làm ảnh hường đến Hạ Tử Hy, cuối cùng, nể mặt cô chuyện này mới được bỏ qua.
Gió biển bên ngoài thoải mái, vài người bọn họ ngồi cùng nhau uống rượu trò chuyện, đến khi cảm thấy mệt mỏi liền quay về phòng nghỉ ngơi.
Đô Đô cũng uống không ít, ngồi trên đất líu ríu nói không ngừng, A Thuật cũng không nghe rõ ràng, nhìn sắc trời cũng đã khuya, anh liền cởi áo khoác ngoài đắp lên người cô.
“Đã khuya rồi, anh đưa em về phòng nghỉ ngơi!” anh nhẹ nhàng lên tiếng.
*
“Không cân, em không đi, em vân
còn muốn uống..Đô Đô sống chết cũng không muốn rời đi, “Đầu gỗ, em nói cho anh biết, em hiện tại rất vui, thật sự rất vui…”
“Anh biết, nhưng trời cũng bắt đầu đổ sương đêm, về phòng rồi nói tiếp!”
“Không cần, em không muốn quay về, em chỉ muốn ở đây…” vừa nói, gò má đỏ ừng, nhìn về phía mặt biển, cô đột nhiên đứng dậy, trèo lên lan can của du thuyền, hành động này thành công khiến A Thuật hốt hoảng, lập tức tiến lên ngăn cản cô: “Em muốn làm gì?”
Đô Đô nhìn biển lớn, tiến đến vươn tay hét lớn: “Em muốn hạnh phúc, em cũng muốn hạnh phúc như vậy…” cô hét lớn.
Nhìn hành động của cô, quả thật khiến A Thuật hoảng hốt.