Hạ Tử Dục ngồi một bên, sắc mặt trầm trọng, cũng không biết nên nói như thế nào.
Quả thật, An Nhược Mạn gả đến đây đã lâu như vậy, nhưng từ trước đến giờ chưa từng làm ra
chuyện khiến bọn họ lo lắng, chỉ là hiện tại…đã không còn giống với ngày trước.
Hứa Vy Nhân vừa dứt lời, lúc này liền nghe thấy một trận xao động, An Nhược Mạn lúc này nghiêng ngả lảo đảo trở về.
Còn hiện tại cũng đã hơn mười hai giờ.
“Nhược Mạn?” khi nhìn thấy An Nhược Mạn trở về, Hứa Vy Nhân lập tức bước sang một bên, “Như thế nào muộn như vậy mới trở về?” phát hiện ra mùi rượu trên người cô, bà liền nói: “Con uống
rượu rồi sao?”
An Nhược Mạn nhìn Hứa Vy Nhân bật cười: “Đúng vậy, uống rượu!”
“Như thế nào lại muộn như vậy, điện thoại cũng không nghe máy, có biết mọi người rất lo cho con hay không!” Hứa Vy Nhân nói.
“Vậy sao?” vừa nói, cô liền bật cười, “còn có người lo lắng cho con sao?”
Hứa Vy Nhân nghe thấy những lời này của cô, cảm giác có chút
không đúng: “A Dục, mau đỡ
Nhược Mạn lên lầu nghỉ ngơi, con bé uống say rồi!”
“Hừ hừ hừ hừ…” một tràn cười phát ra từ An Nhược Mạn, cô đứng dậy, thân thể không vững, may mắn có Hứa Vy Nhân dìu tay.
Hạ Tử Dục muốn bước sang đỡ lấy cô, nhưng cô lại lạnh giọng nói: “Không được chạm vào tôi!”
Hạ Tử Dục chân mày nhíu chặt, chân mày khẽ nhíu lại.
Đến Hứa Vy Nhân cùng Hạ Thiên đều thoáng ngây người, Hạ Thiên
ngồi một bên, nhìn An Nhược Mạn cùng Hạ Tử Dục, ánh mắt kỳ lạ.
Rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận như thế này của An Nhược Mạn, nói chính xác, thời gian trôi qua lâu như vậy, chưa từng thấy dáng vẻ này của cô, vào giây phút này, An Nhược Mạn nhìn Hạ Tử Dục, ánh mắt kiên quyết, còn mang theo chút căm hận.
Liếc mắt nhìn Hạ Từ Dục, An Nhược Mạn liền tự mình bước lên lầu, dù cho bước chân có chút không ổn định, nhưng vẫn
một mình bước lên trên.
Cô quả thật không muốn nhiều lời.
Chỉ sợ bản thân nhìn vào càng trở nên thảm thương.
Nhìn thấy cô rời đi, Hứa Vy Nhân nhìn sang Hạ Tử Dục, ánh mắt có vài phần lo lắng: “Đã xảy ra chuyện gì? Hai đứa cãi nhau sao?”
“Không có chuyện gì đâu mẹ, cũng đã khuya rồi, hai người nghỉ ngơi sớm một chút, con lên lầu trước đây!” Hạ Tử Dục an ủi nói.
“Phụ nữ cần được được dỗ dành, con chì cần dỗ dành một chút là được!”
Hạ Tử Dục gật đầu, cũng không nói nhiều, nhìn theo bóng lưng của An Nhược Mạn, sau đó cũng cùng bước lên lầu.
Hứa Vy Nhân đứng dưới lầu nhìn theo, than thở một tiếng.
Bà luôn cho rằng gia đình này vẫn sẽ luôn bình yên như vậy, nhưng xem ra không phải như vậy, nhất định sẽ có tranh cãi.
Lúc này, Hạ Thiên bước đến nhìn
bà: “Được rồi, đừng thở dài, vợ chồng cãi nhau rất bình thường, bà cũng đừng lo lắng.”
“Nhược Mạn không phải là người vô lý gây chuyện, A Dực dù có bận rộn, nhưng tôi cũng chưa từng thấy Nhược Mạn tức giận qua, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi!”
“Dù cho xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, cũng không liên quan đến bà, đừng lo lắng nữa, con cái đều đã lớn, chuyện của chúng cứ để chúng tự mình giải quyết, đã khuya rồi, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi sớm!” Hạ Thiên an ủi nói,
đàn ông trên phương diện này, cũng chỉ nhìn thấy bề mặt nổi, không giống như phụ nữ, mẫn cảm, Hứa Vy Nhân lúc này đã âm thầm cảm nhận được giữa hai người bọn họ đã xảy ra vấn đề.
Hạ Thiên đã nói như vậy, bà cũng chỉ gật đầu, sau đó hai người cùng nhau về phòng nghỉ ngơi.