Nhìn anh, An Nhược Mạn híp mắt, sau đó cười lạnh: “Yên ổn sống qua ngày? Ngày hôm đó anh không phải nói muốn ly hôn sao?”
“Sẽ không ly hôn!” anh trả lời, mặc dù đơn giản vài chữ, nhưng lại rõ ràng vô cùng.
Anh càng như vậy càng khiến cho trái tim An Nhược Mạn càng cảm thấy vô cùng khó chịu: “Anh muốn ly hôn thì ly hôn, anh không muốn ly hôn thì không ly hôn; Hạ
Tử Dục, anh xem bản thân mình là gì, thật sự cho rằng tôi thích anh đến mức không có anh thì không được sao?”
Hạ Từ Dục không trả lời, chỉ nhìn cô.
“Hạ Tử Dục, anh cũng quá xem trọng bản thân mình rồi!” vừa dứt lời, liền hất cánh tay Hạ Tử Dục ra ngoài.
Chính vào giây phút này, Hạ Tử Dục đột nhiên ôm ngược lấy cô, giờ phút này, An Nhược Mạn nhìn anh, đầu óc trống rỗng.
“Có phải chỉ cần như vậy cô mới tin tưởng tôi?” vừa nói, Hạ Tử Dục liền hôn lấy đôi môi của An Nhược Mạn.
Giây phút này, An Nhược Mạn ngây người, đầu óc một mảng trống rỗng.
An Nhược Mạn ngây người, chỉ cảm thấy một bàn tay to lớn đang đặt trên người mình, giống như nhất thời kích động đến cô, hung hăng đẩy Hạ Tử Dục ra, một tiếng “chát” vang lên, một cú tát giáng thẳng xuống mặt anh: “Anh đang làm gì?”
Cái tát này, dập tắt mọi cảm xúc trong lòng Hạ Tử Dục, ánh mắt thâm sâu nhìn người trước mặt, hô hấp có chút gấp gáp, sắc mặt vô cùng căng cứng, đặc biệt là năm dấu ngón tay trên sườn mặt, càng rõ ràng nhận ra.
An Nhược Mạn dựa sát vào tường, hô hấp cũng có chút gấp gáp, quần áo nhăn nhúm, nhưng khi nhìn thấy dấu tay trên sườn mặt của anh, ngược lại nhất thời không biết nên nói gì.
Giây phút này, hoàn toàn không cách nào khống chế.
“Anh cho rằng anh làm như vậy? Tôi sẽ tin tưởng anh sao? Hạ Tử Dục, anh càng như vậy, chỉ khiến tôi càng thêm kinh tởm mà thôi!” cô nhấn mạnh từng chữ hét lên, giây kế tiếp, trực tiếp kéo cửa xông ra ngoài.
Hạ Tử Dục đứng im bên trong, nghe thấy tiếng cánh cửa nặng nề khép lại, trong lòng phiền não.
Vốn dĩ muốn giải quyết vấn đề một cách đàng hoàng, nhưng hiện tại giống như càng làm càng hỏng bét, càng loạn.
Nhìn đồ đạc dưới đất, anh phiền não tung chân đá.
Hứa Vy Nhân cùng Hạ Thiên nghe thấy âm thanh vang lên trên lầu liền bước ra ngoài, nhưng sau khi bước ra, liền nhìn thấy An Nhược Mạn đang chạy ra ngoài.
“Chuyện này…”
Hứa Vy Nhân nhanh chóng bước lên lầu, đầy cửa, liền nhìn thấy Hạ Tử Dục đang đứng bên trong.
“Tử Dục, đã xảy ra chuyện gì?” Hứa Vy Nhân hỏi.
Hạ Tử Dục nhìn bà, chớp mắt không biết nên giải thích như thế nào.
An Nhược Mạn lái xe, không ngừng lao vút trên đường.
Nước mắt như trân châu không ngừng tuôn rơi, nghĩ đến khung cảnh xảy ra vừa rồi.
Cô thật sự có thể cảm nhận được cảm giác bất lực đến muốn khiến người khác bất lực.
Điều đáng căm hận nhất chính là
trong lòng cô vừa hận, vừa áy náy, cảm giác này chính là khiến người ta khó chịu nhất.
An Nhược Mạn lái xe càng lúc càng nhanh, trong đầu hỗn loạn, bất cứ điều gì cũng không biết.
Chính vào lúc này, khi vượt qua ngã tư một chiếc xe từ phía bên phải xuất hiện, đợi đến khi cô phát hiện ra được, hung hăng bẻ bánh lái, chiếc xe chuyển hướng sang bên trái, cũng vì chuyển hướng quá gấp gáp, căn bản không nhìn rõ tuyến đường, sau đó “rầm” một tiếng vang lên, đâm lên cột điện bên đường.
Chiếc xe không ngừng phát ra từng tiếng “ông ông”, còn An Nhược Mạn ngược lại ngã nằm trên vô lăng, hai mắt nhắm chặt, trên đầu xuất hiện vết máu, không chút phản ứng…
Lúc này, chiếc xe còn lại nhìn thấy xảy ra tai nạn, hoảng hốt không thôi, cầm lấy điện thoại gọi đến một số điện thoại.
Hơn nữa tiếng sau, Hạ Tử Dục lúc này vẫn ngồi bất động trong phòng, nhớ lại những chuyện xảy ra vừa rồi, bất lực thở dài, chính vào lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, anh rút ra điện thoại,
không nhìn thấy số điện thoại gọi đến, trực tiếp nghe máy. Sau khi nghe những lời bên trong, kinh ngạc không thôi, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
“Được, tôi biết rồi!” ngắt điện thoại, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn sau đó bước xuống lầu.
Hứa Vy Nhân cùng Hạ Thiên lúc này đang ngồi trong phòng khách, gia đình bất hòa, bọn họ làm sao có thể nghỉ ngơi tốt được, nhìn thấy Hạ Từ Dục bước xuống lầu, dáng vẻ gấp gáp, Hứa Vy Nhân lên tiếng: “Muộn như thế này con còn đi đâu?”
“Nhược Mạn nhập viện…” vừa dứt lời, Hạ Tử Dục cầm theo chìa khóa ngay lập tức bước ra ngoài.