“Mẹ, nếu như anh trai đã kiên quyết như vậy, vậy thì chúng ta cứ trở về trước!” Hạ Tử Hy đã lên tiếng giải vây, Hứa Vy Nhân cũng không tiếp tục kiên trì, nhìn Hạ Tử Dục: “Sáng sớm ngày mai mẹ sẽ lại ghé qua!”
Hạ Tử Dục gật đầu.
Bọn họ lúc này mới rời khỏi.
Mục Cảnh Thiên lái xe, đưa Hạ
Thiên cùng Hứa Vy Nhân trở về, lúc này mới quay lại.
Hành hạ vật vã đến nữa đêm, sau khi quay về cũng không hề buồn ngủ.
Mục Cành Thiên từ phía sau ôm lấy cô lên tiếng: “Em suy nghĩ nhiều thêm đi chăng nữa cũng không có tác dụng gì, điều quan trọng nhất vẫn phải xem tạo hóa của hai người bọn họ!”
Hạ Từ Hy gật đầu, không thể không thừa nhận, quả thật chính là như vậy.
Có điều cô cũng hy vọng, Nhược Mạn cùng Hạ Tử Dục có một kết cục tốt đẹp, dù sao trong mắt Hạ Tử Hy, hai người bọn họ cũng vô cùng xứng đôi.
Ngày hôm sau.
Khi An Nhược Mạn tỉnh lại, chỉ cảm thấy một trận không thoải mái, trên người có vài chỗ vẫn cảm thấy đau nhói, nhìn trần nhà xa lạ, cô khẽ nhíu mày.
Đây là nơi nào?
Nghiêng mắt, nhìn từng giọt bước biển rơi xuống, cô liền biết rằng bản thân đang ờ bệnh viện.
Chuyện xảy ra đêm qua dần dần nhớ lại từng chút một, cô xảy ra tai nạn xe, sau đó liền bất tỉnh nhân sự.
Chính vào lúc tư tưởng hoảng loạn, liếc mắt nhìn liền nhìn thấy có một người đang nằm sấp trên đầu giường.
Không phải người nào khác, chính là Hạ Tử Dục.
Không nghĩ đến anh ta lại ở đây.
Hơn nữa, còn nằm sấp trên giường cô, khuôn mặt anh tuấn hoàn mỹ giây phút này có chút trắng bệch, trắng bệch đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Cô không biết bán thân đêm qua sau khi xảy ra tai nạn giao thông đã xảy ra chuyện gì, nhưng đáng chết nhất chính là trái tim cô vào giây phút này khi nhìn thấy anh đang chìm vào giấc ngủ, bắt đầu cảm thấy nhói đau.
Cánh tay chậm chạp nâng lên, muốn xoa mái tóc của anh, nhưng sau khi nhấc lên, rất lâu
sau cũng không cách nào hạ xuống.
Hiện tại đang tính là gì?
An Nhược Mạn, bất kể làm như thế nào, cô cũng không cách nào níu kéo lại được trái tim của người đàn ông này, người anh ta yêu không phải cô, không phải cô!
Giọng nói trong tim không ngừng hét lên, đau khổ gào thét.
Sau đó, cánh tay lửng lơ giữa không trung, không biết nên làm như thế nào.
Chính vào lúc này, Hạ Tử Dục cử động, chậm chạp mở mắt.
Chính vào lúc anh mở mắt nhìn, An Nhược Mạn vội vàng đặt cánh tay xuống, sau khi thu về, ánh mắt nhìn về khung cửa sổ, giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra.
Khi Hạ Tử Dục tỉnh dậy, nhìn thấy An Nhược Mạn đã tỉnh, liền lập tức lên tiếng: “Cô tỉnh rồi? Như thế nào, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?”
An Nhược Mạn thu hồi tầm nhìn từ khung cửa sổ, ánh mắt lạnh
lẽo nhìn anh: “Anh như thế nào lại ở đây?”
“Tôi đêm qua nhận được điện thoại liền lập tức đến đây!”
Tầm mắt An Nhược Mạn có chút hối hận, bối rối, đau lòng, tất cả cảm xúc đều đè nén trong sâu tận trái tim, không biết nên làm như thế nào.
“Có đói không, tôi đi mua thức ăn sáng cho cô!” Hạ Tử Dục nói.
“Không cần đây, anh có thể rời khỏi đây rồi!” An Nhược Mạn lạnh lùng lên tiếng, chỉ cần anh không
xuất hiện, cô mới có thể khiến bàn thân càng tàn nhẫn, đủ tàn nhẫn để đưa ra bất kỳ quyết định nào.
“Cô thích ăn gi, tôi đi mua!” Hạ Tử Dục xem như không nghe thấy, tiếp tục hỏi han.
“Tôi nói không cần anh không nghe thấy sao?” An Nhược Mạn tức giận hỏi ngược lại.
“Cô đợi một lát, tôi lập tức quay trở lại!” vừa nói, Hạ Từ Dục liền đứng dậy bước ra bên ngoài.
An Nhược Mạn kích động ngôi
dậy, nhìn anh hét lớn: “Hạ Tử Dục, anh hiện tại đang làm gì? Đồng tình tôi sao? Cảm thấy tôi rất đáng thương sao?”
Nhìn An Nhược Mạn kích động đến mức ngồi bật dậy, Hạ Tử Dục đứng trước cửa phòng bệnh, quay đầu lại: “Tôi không hề đồng tình cô, càng không cảm thấy cô đáng thương!”
“Không phải đồng tình, cảm thấy tôi đáng thương vậy thì là gì? Hạ Tử Dục, anh không cần bày ra dáng vẻ hỏi han ân cần đối với tôi!” An Nhược Mạn hét lên.
Nhìn dáng vẻ kích động của cô như vậy, anh lên tiếng: “Sức khỏe của cô hiện tại không thích hợp kích động, nghỉ ngơi cho tốt!”