“Không cần, không dám nhận!” An Nhược Mạn lạnh nhạt nói, trực tiếp dời tầm mắt nhìn sang một bên.
Mục Cảnh Thiên nhíu mày nhìn cô.
Vân Ý lúc này cũng có chút bất ngờ, Nhược Mạn trước giờ không phải loại người như vậy, dù cho có tranh cãi với Hạ Tử Dục, cũng sẽ mang cảm xúc ảnh hưởng đến người khác, còn hiện tại.
“Nhược Mạn!” Vân Ý kêu lên một tiếng, ra hiệu cô không được gây
sự vô lý.
“Con mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, mẹ bảo những người khác đều ra ngoài đi!” An Nhược Mạn nói, lời này, không nghi ngờ gì chính là hạ lệnh đuổi khách.
Hạ Tử Hy đứng im, lời nói cùng hành động của An Nhược Mạn, cô giống như đã sớm đoán được.
Nếu đổi thành người khác, e rằng không cách nào tiếp nhận được tất cả mọi chuyện rồi?
Cô ấy cũng không đem những chuyện này nói ra, điều này cũng
chứng minh được, Nhược Mạn vẫn có lòng bảo vệ bọn họ.
“Vậy được, nếu đã như vậy, vậy thì chúng em về trước vậy; chị dâu, chị nhớ nghỉ ngơi cho tốt, ngày khác em lại đến thăm!” Hạ Tử Hy nhàn nhạt nói, nhìn không hề có chút tức giận nào.
Vân ý đứng lên nhìn cô: “Tiểu Hy, chuyện này…cháu chỉ vừa mới đến liền muốn đi sao?”
“Cháu đến đây cũng chỉ để thăm chị ấy, nhìn thấy chị dâu đã không còn chuyện gì vậy thì cháu cũng yên tâm rồi, có điều đồ đạc
ở đây, vẫn phải làm phiền bác gái chăm sóc cho chị dâu rồi!” Hạ Tử Hy vô cúng lễ phép nói, có thể nhận ra cô được giáo dục vô cùng tốt.
Vân Ý liên tục gật đầu: “Cháu cứ yên tâm, bác gái nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Nhược Mạn!”
Hạ Tử Hy gật đầu: “Vậy được, chúng cháu đi trước đây!”
“Đi đường cẩn thận!”
Vân Ý ở phía sau căn dặn, cho đến khi Hạ Tử Hy cùng Mục Cảnh Thiên đều đã rời khỏi, hai
người bọn họ chỉ vừa đến vài phút liền rời đi.
Thật ra, bà sớm đã nghĩ đến.
Hai người vừa rời khỏi, Vân Ý liền nhìn Nhược Mạn: “Nhược Mạn, con hôm nay làm sao vậy?”
“Mẹ, con muốn nghỉ ngơi!” An Nhược Mạn trực tiếp cắt ngang lời của bà, nhắm mắt lại, không muốn trả lời bất kỳ câu hỏi nào của bà.
Nhìn dáng vẻ của cô như vậy, Vân Ý cũng không tiện hỏi thêm chỉ đành thở dài.