Nhìn cô ấy không lên tiếng, xem như ngầm chấp nhận, Hạ Tử Hy nói: “Em biết rằng, chị giận em, oán trách em cũng như hận em, nhưng trừ lời xin lỗi ra, em vẫn còn vài lời muốn nói cho chị biết!”
“Em biết rằng chị nhất thời không cách nào giải tỏa được, cũng không cách nào tha thứ cho em, nhưng em vẫn muốn nói cho chị biết, đời người có rất nhiều
chuyện, may mắn chính là có những chuyện từ lúc bắt đầu đã được quyết định, không có bất kỳ sự thay đổi nào!”
“Em nghĩ, chị cũng biết rằng em không phải con gái ruột của Hạ gia!” vừa nói, khóe môi Hạ Tử Hy nhếch lên một nụ cười thản nhiên, có chút chua xót, nhưng càng nhiều chính là thả lỏng, “Ba mẹ ruột là ai em cũng không biết, khi em khoảng mười mấy tuổi mới biết được sự thật này; thời gian đó tâm trạng có lòng chấp nhận, đến mức muốn xa lánh tình cảm của bọn họ, từ bỏ chuyên ngành quản lý thương mại, em
sợ phải tranh giành tài sản với anh trai, em cũng không muốn giành lấy bất kỳ thứ gì của bọn họ, thời điểm đó em chính là ôm lấy suy nghĩ đó mà xa cách với gia đình, sau đó kết hôn với Mục Cảnh Thiên, tiếp theo đó thì ly hôn rồi ra nước ngoài, tất cả mọi chuyện giống như đã được sắp xếp; em không muốn trở về, cũng không muốn đối diện với bọn họ, càng không muốn đối diện với những người mà mình xem như là người thân nhất nhưng lại không phải, nhưng đến tận sau này em mới biết minh đã sai rồi, trong mắt bọn họ em chính là giống như con gái ruột, cũng
không hề vì máu mủ mà xa cách, nhưng em cho đến hiện tại mới hiểu rõ đạo lý này!”
“Cho nên em rất cảm kích trước sự yêu thương của ba, mẹ còn có tình thương của anh trai, em cũng rất may mắn vì mình đã bước vào một gia đình hạnh phúc như vậy; nếu như không có bọn họ em cũng không biết bản thân sẽ sống một cuộc sống như thế nào, cho nên ngoại trừ tình thân, em còn có một phần tình cảm cảm kích vô cùng to lớn!”
“Những gì cô muốn nói chính là những điều này?” An Nhược Mạn
khàn giọng hỏi, nhìn Hạ Tử Hy vẫn đây xa cách cùng lạnh nhạt.
Hạ Tử Hy nói: “Em chỉ muốn nói cho chị biết rằng, hạnh phúc chính là được nắm giữ trong tay mình, em cùng anh trai, từ lúc bắt đầu đã xác định quan hệ, cả đời này cũng chỉ có thể như vậy mà thôi, có lẽ những thứ chị thấy, cũng chỉ là những thứ ban đầu, khi còn ngây ngô, cho dù người đó không phải là em thì cũng sẽ là người khác, cho nên Nhược Mạn à, em vẫn thật lòng chúc phúc cho chị cùng anh trai, cũng thật lòng xem chị như chị dâu!”
Không thể không thừa nhận, An Nhược Mạn đã bị những lời này khiến cho cảm thấy hoảng loạn.
Đúng vậy, dù cho không phải là Hạ Tử Hy, thì cũng sẽ là người khác.
Nhưng nếu như là người khác thì cô có thể chấp nhập, nhưng nếu là Hạ Tử Hy vậy thì cô không cách nào chấp nhận được.
Bởi vì cô không có cách nào chấp nhận được những ngày tháng hiện tại cùng sau này phải đối diện với bọn họ, cũng vì cô biết rằng thời gian ngắn ngùi của
bản thân căn bản không cách nào sâu đậm bằng tình cảm hơn mười mấy nay trong tim Hạ Tử Dục.
Càng biết rõ, bất kể cô làm như thế nào, cũng không cách nào thay thế được sự tồn tại của Hạ Từ Hy trong tim anh.
Vì yêu sinh hận, có lẽ cũng chính là đây!
Khóe mắt An Nhược Mạn đỏ hoe, nhưng lại không nói bất kỳ điều gì, Hạ Tử Hy ngược lại nắm chặt lấy tay cô: “Nhược Mạn, trái tim của anh trai cũng làm vì em, em
hiện tại rất hạnh phúc, em yêu Mục Cảnh Thiên, cũng yêu đứa trẻ trong bụng này, yêu cuộc sống hiện tại, tất cả mọi điều đều không có cách nào thay đổi được, cho nên chị không cần để ý đến, em có thể nhận ra được, anh trai đối với chị khác với những người khác, chỉ cần chị nỗ lực, hạnh phúc sẽ thuộc về chị!”
“Tôi hiện tại đã không còn chút sức lực nào!” cô nói.
Hạ Từ Hy nhìn cô.
“Yêu một người đàn ông không yêu mình chính là một sự bi
thương, nhưng tôi sẽ không để sự bi thương này tiếp tục kéo dài!”
Hạ Tử Hy không biết nước mắt của cô đại diện cho điều gì, nhưng cô biết rằng những gì nên nói đều đã nói rõ, nếu như An Nhược Mạn vẫn kiên tri hận cô, oán trách cô vậy thì cô cũng không còn biện pháp nào khác.
Lúc này, An Nhược Mạn rút tay về: “Cô về đi, tôi muốn yên tĩnh một mình!”
Lời đã nói đến đây, Hạ Tử Hy cũng không tiện nói nhiều lời,
đành gật đầu: “Vậy được, chị cố gắng nghỉ ngơi!”