Thân thể thẳng đứng, cô đơn; cũng không biết được sự cô đơn này vì ai…
An Nhược Mạn ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày, cơ bản đã không còn gì đáng ngại.
Chỉ là chuyện giữa cô cùng Hạ
Tử Dục vẫn luôn bị Vân Ý truy hỏi.
“Con nói cho mẹ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vân Ý lúc này cũng đã không phải lần đầu tiên hỏi An Nhược Mạn.
An Nhược Mạn không phải trẻ con, tất nhiên sẽ không khóc nháo đem những chuyện này nói cho bọn họ biết, để cho bọn họ đi giải quyết.
Có lẽ, trong sâu tận đáy lòng, cô vẫn không tình nguyện cùng Hạ Tử Dục náo loạn đến bước đường này.
Dù cho không vui, đau lòng, khó chịu, cũng chỉ có thể âm thầm chịu đựng, làm những chuyện có thể phát tiết được.
“Thật sự không có chuyện gì cả!”
“Không có gì? Con xem mẹ là con nít ba tuổi sao, mẹ cũng là người từng trải, tất nhiên có thể nhận ra được, hiểu còn nhiều hơn các con, hai đứa các con có cãi vã hay không, mẹ vẫn có thể nhận ra được!” Vân Ý nói, bà ngược lại không phải là một người chua ngoa, nhưng có thể nói rằng cũng là một người biết bảo vệ con gái.
An Nhược Mạn ngồi một bên, nghe những lời này của Vân Ý, chỉ có thể đờ đẫn ngồi im.
Nhìn thấy cô vẫn không muốn mờ lời, chân mày Vân Ý nhíu chặt: “Không lẽ vì Tử Dục đã làm chuyện gì có lỗi với con sao?”
Phản ứng của An Nhược Mạn thoáng sững sờ.
Nên nói rằng bà có tầm nhìn hay là suy đoán quá chuẩn đây.
Nhìn thấy phản ứng của An Nhược Mạn, Vân Ý nhíu chặt chân mày lên tiếng: “Thật sao?”
“Ay da, không phải, không có chuyện đó!” An Nhược Mạn nói, “Mẹ, mẹ cũng đừng hỏi nữa có được không, không phải như những gì mẹ nghĩ đâu, con mệt rồi, mẹ cứ ra ngoài trước đi…”
“Nhược Mạn…”
“Được rồi, mẹ, con biết rồi, con sẽ xử lý chuyện này, mẹ cứ ra ngoài trước đi!” vừa nói, An Nhược Mạn liền từ trên giường bước xuống, đẩy Vân Duệ về phía cửa, sau đó đóng chặt cánh cửa lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!