Nhìn sang Vinh cẩm, ông có chút kích động: “Anh Vinh, hiện tại
chính là cơ hội!”
Vinh Cẩm ngược lại đang xem tin tức, khuôn mặt như điêu khắc đã xuất hiện không ít nếp nhăn, đây đều là dấu vết của năm tháng, chỉ là đôi mắt âm u của ông ngược lại khiến người khác không nhận ra được.
Nhìn Vinh cẩm không lên tiếng, A Hoa nhíu mày: “Anh Vinh…” từ sau lễ kết hôn của Hạ Tử Hy, Vinh Cẩm rất ít khi bước ra ngoài, càng ít khi hẹn gặp Hạ Tử Hy, xem ra ông chính là cố ý kéo khoảng cách với Hạ Tử Hy.
Vinh Cẩm nghe thấy tiếng gọi, sau đó ngước mắt nhìn A Hoa: “Như thế nào?”
“Không lẽ anh không cảm thấy đây chính là một cơ hội tốt sao? Hiện tại tất cả mọi người đều biết Hạ tiểu thư không phải là con gái ruột của Hạ gia, anh có thể nhận lại Hạ tiểu thư!” A Hoa thay Vinh Cẩm cảm thấy kích động.
Ông có thể nhận ra được rằng Vinh Cầm vô cùng muốn nhận lại Hạ Tử Hy, nhưng lại suy nghĩ quá nhiều, hiện tại tin tức này xuất hiện đến ông cũng cảm thấy chính là ông trời đang giúp bọn
họ.
Vinh Cẩm cười khổ sở: “Vậy sao?”
“Không lẽ không phải sao? Hiện tại tất cả mọi người đều đã biết, anh có thể nhân cơ hội này nhận lại Hạ tiểu thư!”
“Nếu như là cậu, cậu có chấp nhận không?”
“Tất nhiên!” A Hoa vô cùng có lý nói.
“Nhưng cô ấy sẽ không!” Vinh Cẩm vô cùng chắc chắn nói.
A Hoa nhíu mày: “Tại sao?”
“Đối với một người trong hai mươi năm không hề làm tròn trách nhiệm của một người ba, còn khiến cho con bé mất đi gia đinh, cậu sẽ chấp nhận sao?” Vinh Cẩm khổ sở mỉm cười nói, đừng nói đến Hạ Từ Hy, đến cả ông cũng không cách nào tha thứ cho bản thân, làm sao có thể xa xỉ yêu cầu Hạ Từ Hy tha thứ được chứ.
“Nhưng mà chuyện của hai mươi năm trước, anh cũng là bất đắc dĩ mà!” A Hoa nói, chân mày nhíu chặt, thay Vinh cẩm đau lòng.
Vinh Cẩm cúi đầu, nhìn tờ báo, ánh mắt có vài phần đau thương: “Trong mắt con bé, cũng chỉ là tiềm cớ mà thôi!”
“Dù cho con bé không phải là con gái ruột của Hạ gia, nhưng vẫn có thể nhận ra, tình cảm giữa cô cùng Hạ gia vô cùng tốt, chuyện này cũng không thay đổi được!” Vinh Cẩm nói.
“Nhưng…không lẽ vẫn cứ như vậy?” A Hoa hỏi.
“Chuyện này cậu vẫn không nên nhúng tay vào!” Vinh cẩm dặn dò.
“Anh Vinh!”
“Tôi nói rồi chuyện này không được nhắc lại!” Vinh cẩm nói, ông vô cùng ít dùng giọng điệu ra lệnh để nói chuyện với A Hoa, nhưng một khi ông đã nói như vậy, vậy thì cũng chứng minh được chuyện này không thể vượt giới hạn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!