“Bất kể như thế nào, có thể ổn định lại là tốt!” Hạ Thiên cũng xem như nhẹ nhõm, sau đó ông nhìn sang Mục Cảnh Thiên, biết rằng chuyện lần này mặc dù Mục Cảnh Thiên không giúp đỡ nhiều, nhưng sự xuất hiện của anh cũng đã nói rõ kết quả!
“Cành Thiên, những ngày này làm phiền đến con rồi, nếu như hôm nay không phải có con, e rằng không thuận lợi như vậy rồi!” Hạ Thiên nói.
Nghe đến đây Mục Cảnh Thiên mỉm cười, khiêm tốn cùng lịch thiệp: “Chuyện này có liên quan gì đến con, con cũng không làm gì cảm, chì ở bên cạnh mà thôi!”
Hạ Thiên mỉm cười, cũng không nói quá nhiều.
Có những chuyện chỉ cần trong lòng hiểu rõ, không cần nói quá nhiều.
“Bất kể như thế nào, chuyện này đã được làm rõ, khối đá trong lòng ba cũng xem như được đặt xuống!” Hạ Thiên nói.
Hạ Tử Hy đứng một bên nhìn, khóe môi mỉm cười.
“Chỉ là, người đứng phía sau tung tin này, không biết đến lúc đó còn có thể đưa ra tin tức gì!” Mục Cảnh Thiên nói, ánh mắt như vô tình nhìn về phía Hạ Tử Dục.
Lời nói này có ý gì, anh tin rằng có những người sẽ tự hiểu.
Đến lúc đó tin tức được công bố, anh có lẽ sẽ không bình tĩnh như vậy được đâu.
Quả nhiên khi nghe thấy những
lời này của Mục Cảnh Thiên, sắc mặt Hạ Tử Dục lập tức thay đổi.
Không khí nhất thời không đúng.
Dù cho bọn họ không nói rõ, nhưng Hạ Thiên cũng có thể nhận ra không khí giữa bọn họ có gì không ổn.
Chính vào lúc này, điện thoại Mục Cảnh Thiên vang lên, cầm lên điện thoại đi sang một bên nghe máy.
Chưa đến nữa tiếng đồng hồ sau, anh quay trở về: “Ba, công ty con có chút chuyện, có khả năng phải
đi trước!”
Hạ Thiên gật đầu: “Được, nếu như có chuyện, vậy thì cứ về trước!”
Mục Cảnh Thiên gật đầu.
Lúc này, Hạ Từ Hy nhìn anh: “Em cùng anh trở về!”
Mục Cảnh Thiên gật đầu, Hạ Từ Hy đứng lên nhìn Hạ Thiên: “Ba, anh trai, chúng con trở về trước đây!”
“Được, đi đường cẩn thận!”
“Được!”
Hạ Tử Hy gật đầu, lúc này mới cùng Mục Cảnh Thiên bước ra ngoài.
Trên xe, Hạ Tử Hy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cả ngưò’i đều vui mừng không ít.
Mục Cảnh Thiên nghiêng mắt nhìn cô, nhìn thấy nụ cười trên môi Hạ Tử Hy, khóe môi anh cũng không nhịn được nhếch lên.
“Tâm trạng rất tốt sao?”
“Giống như những gì ba nói vậy,
khối đá nhiều năm đã được đặt xuống, cảm giác này thật sự không cách nào hình dung được!” Cô hít sâu một hơi nói.
Nhìn thấy nụ cười nhếch trên môi cô, Mục Cảnh Thiên cũng mỉm cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng, vô cùng hy vọng, cô có thể vẫn luôn mỉm cười như vậy.
Trước truyền hình, khi nhìn thấy tin tức, tâm trạng An Nhược Mạn không biết nên như thế nào, cũng không dễ dàng hình dung.
Hạ Tử Hy cũng vì tin tức này mà nhập viện, cô rất lo lắng, nhưng hiện tại khi nhìn thấy không có chuyện gì xảy ra, lại thuận lợi kết thúc như vậy, tâm trạng của cô lại không nói nên lời thất vọng.
Nhưng bất kỷ thời điểm nào, bên cạnh Hạ Từ Hy luôn có người giúp đỡ…
Nhìn truyền hình, trong lòng An Nhược Mạn nói không nên tư vị nào.