Nhìn thấy anh gọi điện thoại, An Nhược Mạn tức giận không thôi, cũng vì uống không ít rượu, nhất thời bùng nổ cơn tức giận: “Anh đủ rồi đấy Hạ Tử Dục!” cô lập tức đẩy anh ra xa, nhìn anh, giữa hàng mi toàn là sự chán ghét.
“Đừng bày ra dáng vẻ thương hại tôi, tôi nhìn liền cảm thấy chán ghét, tôi như thế nào cũng không đến phiên anh quản!” vừa nói, An Nhược Mạn liền đẩy anh ra.
Hạ Tử Dục đứng sau lưng cô, nhìn dáng vẻ lảo đảo của cô, hít
sâu một hơi.
Cũng không tiếp tục bước lên, ngược lại dứt khoát đi về phía Lý tổng.
Nếu như cô đã quyết ý muốn phân cách khoảng cách, vậy thì…cứ như vậy đi!
An Nhược Mạn lảo đảo bước sang một bên, đôi mắt tràn ngập nước mắt.
Cô cũng không phải là người rành uống rượu, khi uống vào liền cảm thấy khó chịu, giống như hiện tại trong bụng có một cảm
giác vô cùng khó chịu đang hành hạ mình.
Cũng chính vào lúc này, cô càng trở nên khó chịu.
Uống say mới biết rằng người trong tim mình là ai.
Đúng vậy!
Không thể phù nhận được, bất kể cô có nỗ lực đẩy xa Hạ Tử Dục như thế nào, thì mỗi một lần nhìn thấy anh, trái tim cô đều không nhịn được nhói đau.
Nhìn thấy anh liền cảm thấy đau
lòng.
Không biết vì lý do gì, tại sao người được yêu không phải là cô!
Tại sao lại khiến cô cảm thấy khó chịu như vậy, tại sao!
Trong lòng không ngừng vang lên âm thanh, An Nhược Mạn liền xông ra khỏi quán bar, dựa vào bức tường bên đường không ngừng nôn.
Sau khi nôn xong, lúc này mới cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Chỉ là cảm giác trống rỗng, còn có chút không thích ứng được.
Nhìn con đường trống trải, lác đác vài bóng người, ánh đèn chiếu rọi bóng cây, khóe môi cô đột nhiên nhếch lên một nụ cười lạnh, lảo đảo bước về.
Cô không hề chú ý đến, lúc này có một bóng người vẫn đang đi theo phía sau mình.
Sớm biết An Nhược Mạn sẽ đến đây, người ký giả kia vẫn luôn đứng chờ trước cửa, cũng chỉ vì chờ cô xuất hiện, nhìn thấy cô vừa bước ra, đầu tiên là nôn ói
một trận, sau đó một mình chậm chạp đi sang một bên, cho nên ông ta vẫn luôn đi theo phía sau lưng cô.
Nhìn thấy cách quán bar một khoảng cách, ông ta lúc này mới vội phóng nhanh về phía cô.
“An tiểu thư, an tiểu thư…”
Phía sau đột nhiên xuất hiện một bóng người vẫn dọa sợ đến An Nhược Mạn, sau khi nhìn rõ người phía sau mình là ai, chân mày cô liền nhíu chặt.
“Là ông?” An Nhược Mạn nhìn
ông ta, chân mày không vui nhíu lại.
“Là tôi, chính là tôi!” người ký giả kia vẫn luôn liên tục gật đầu.
“Ông tại sao lại có mặt ở đây?”