“Tôi…”
“Ông theo dõi tôi sao?” An Nhược Mạn truy hỏi.
Tìm người đối với ký giả mà nói là một chuyện vô cùng đơn giản, ông nhìn An Nhược Mạn trực tiếp vào chủ đề chính: “An tiểu thư, tin tức kia giá một triệu, vô cùng
xứng đáng!” người ký giả kia nhìn An Nhược Mạn nói.
“Ông có phải đã bị điên rồi hay không?” An Nhược Mạn hỏi.
“Cũng vì tôi giúp cô đãng lên tin tức kia, hiện tại đã bị cấp trên đuổi việc, cả thành phố A đều không có người dám nhận tôi vào làm việc, tôi chỉ có thể đành rời khỏi nơi này!” người ký giả kia khổ sở nói.
“Vậy thi ông cứ rời khỏi đây, lúc đó tôi cũng đã đưa tiền cho ổng rồi!”
“Cô chỉ đưa vài ngàn mà thôi, tôi hiện tại là mất đi công việc dài hạn!”
“Ban đầu là do bản thân ông muốn làm, có quan hệ gì đến tôi cơ chứ!” An Nhược Mạn lạnh lùng nói, tâm trạng cô hiện tại vô cùng không tốt.
Nghe thấy An Nhược Mạn đã nói như vậy, ký giả vội vàng kể khổ: “An tiểu thử, cô xem như đáng thương cho tôi, cho tôi chút tiền, tôi còn phải nuôi vợ cùng con nhỏ, tôi nếu như mất đi công việc này, vậy thì người một nhà chúng tôi biết lấy gì mà án!”
Nếu như là ngày bình thường, An Nhược Mạn nhất định đã bị những lời này của ông ta làm cảm động, nhưng mà hiện tại, tâm trạng cô vô cùng tồi tệ, cũng là lúc cô không tin tưởng bất kỳ người nào nhất.
“Ông có phải còn có ba mẹ phải chăm sóc?” An Nhược Mạn nhìn ông hòi.
Quả nhiên người đàn ông kia ngây người.
Ông ta vẫn chưa lên tiếng, khóe môi An Nhược Mạn liền nhếch lên nụ cười châm chọc: “Cách nói
này từ cổ đại đã có, dùng đến hiện tại ông không chán hay sao, có thể bị người khác điều tra ra được, điều này chỉ có thề nói do vấn để của bản thân ông!” vừa dứt lời, liền lạnh lùng liếc mắt nhìn sau đó tiếp tục bước đi.
Sắc mặt người kí giả lập tức trờ nên vô cùng khó coi, cũng không tiếp tục khổ sở van xin, chỉ nhìn cô: “An tiểu thư, nói như thế nào thi tôi cũng đã giúp đỡ cô, hơn nữa dù cho cấp trên có hỏi như thế nào, thì tôi cũng chưa từng khai cô ra, chuyện này nếu như không có công lao thì cũng phải có khổ lao đi!”
“Nói hay không cũng là chuyên của ông, ông hiện tại cũng có thể đi nói cho bọn họ biết, là do tôi truyền tin tức ra ngoài!” đến hiện tại, cô còn sợ hãi điều gì nữa chứ, hiện tại đã không còn gì để lo lắng nữa rồi.
Nghe câu nói này của cô, người ký giả kia nhất thời cảm thấy không còn bất kỳ điều gì.
Chỉ vì chút chuyện này, mà vô cớ mất đi công việc cũng không nói, còn bị người khác chế nhạo.
Càng suy nghĩ càng tức giận.
Ký giả nhìn túi xách trong tay cô, nhất thời không kiềm chế được liền xông lên giật lấy.
Giống như cảm nhận được sức lực của ông ta, An Nhược Mạn thuận tay tóm chặt lại, nhìn người đàn ông kia, nhất thời cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều: “Ông muốn làm gì!”
“Tất nhiên là lấy lại phần tiền thuộc về tôi; An Nhược Mạn, sớm biết như vậy, tôi nhất định sẽ không giúp cô làm việc!”
An Nhược Mạn cũng không màn đến những chuyện khác, chỉ
muốn lấy lại túi xách: “ông đây chính là cướp tài sàn của người khác, là phạm pháp!”
“Tôi chỉ lấy lại những thứ thuộc về mình mà thôi!”
“Buông ra, ông mau buông tay ra!” An Nhược Mạn mượn sức muốn đoạt lại.
Nhưng người đàn ông kia như thế nào cũng kiên quyết không buông tay, có thể lấy được một phần chính là một phần, dù sao ngày mai ông cũng phải rời khỏi nơi này.