Chỉ đành im lặng đứng một bên chờ đợi.
Một đêm nay đã định sẵn không được an giấc.
An Nhược Mạn nửa đêm tỉnh dậy, sau khi mở mắt, đột nhiên ngồi bật dậy.
“A Dục…” cô hét lên.
Vân Ý trông nom một bên cũng bật tỉnh, nhìn cô: “Nhược Mạn, con tỉnh rồi sao?”
Nhìn sang Vân Ý, An Nhược Mạn liền tóm chặt lấy cánh tay bà: “Mẹ, A Dục đâu?” cô lo lắng hỏi, đầu được băng bó, ngược lại không có vấn đề gì lớn, chính là nhìn có chút trắng bệch, có chút chật vật.
“Tử Dục…ở phòng bệnh khác!”
An Nhược Mạn không nói hai lời, trực tiếp bật người ngồi dậy bước xuống giường, bước ra bên ngoài.
“Nhược Mạn, vết thương của con vẫn chưa hồi phục, con muốn đi đâu?” Vân Ý vội vàng theo sát
sau lưng cô, vô cùng lo lắng.
Sau khi An Nhược Mạn xông ra ngoài, cũng không biết căn phòng này chính là phòng bệnh của minh, chỉ có thể tùy tiện tìm kiếm, nhìn dáng vẻ của cô như vậy, Vân Ý lên tiếng: “Thằng bé ở bên kia!”
Thuận theo phương hướng bà nói, An Nhược Mạn trực tiếp chạy sang.
Sau khi đẩy cánh cửa.
Hạ Tử Hy cùng Hứa Vy Nhân đang ở bên trong, An Nhược Mạn
căn bản không quan tâm đến những người khác, ánh mắt nhìn người nằm trên giường.
Hạ Tử Dục nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng bệch, hai mắt nắm chặt.
“A Dục…” An Nhược Mạn gọi tên anh, bước chân chậm chạp bước về phía anh.
Nhìn dáng vẻ đau lòng của An Nhược Mạn, Hứa Vy Nhân cùng Hạ Từ Hy cũng không biết nên làm như thế nào mới tốt.
An Nhược Mạn bước vê phía Hạ
Tử Dục, ngồi xuống bên cạnh nắm chặt tay anh: “Hạ Tử Dục, anh cảm thấy như thế nào? Anh mở mắt ra nhìn tôi…”
“Tại sao lại ngốc nghếch như vậy, tại sao lại thay tôi chắn con dao đó, anh là đồ ngốc sao?”
Nghe đến đây tất cả mọi người đều ồn ào. Thì ra mọi chuyện chính là như vậy.
Hứa Vy Nhân cùng Hạ Tử Hy đều không lên tiếng, trong nhận thức của bọn họ việc làm của Hạ Tử Dục là chuyện nên làm.
“Hạ Tử Dục, anh tỉnh lại, mau tỉnh lại…” An Nhược Mạn đẩy người Hạ Tử Dục lên tiếng, nước mắt rơi xuống.
Hạ Từ Hy ngồi một bên nhìn có chút nhẫn nhịn: “Nhược Mạn, anh ấy không có chuyện gì cả, chỉ là mất máu quá nhiều, hiện tại chỉ đang hôn mê mà thôi!”
Sau khi nghe thấy những lời này của Hạ Tử Hy, An Nhược Mạn ngẩng đầu, nước mắt rơi xuống: “Thật sao?”
Hạ Tử Hy gật đầu: “Đúng vậy, cho nên chị cứ yên tâm, anh trai
không có nguy hiểm tính mạng!”
Giây phút này, trái tim treo ngược của cô nhất thời được đặt xuống, cô cúi đầu thờ phào nhẹ nhõm.
Vân Ý bước lên trên nhìn An Nhược Mạn: “Phần đầu của con vẫn bị thương, không nên đau lòng quá!”
An Nhược Mạn ngẩng đầu nhìn Vân Ý, đôi mắt tràn ngập nước mắt.
“Con hôm nay muốn ở lại bên anh ấy, có được không?” An Nhược Mạn hỏi, giây phút này
sớm đã không còn một thân tức giận.