“Anh trai, chị dâu đã xuất viện rồi!” Hạ Tử Dục vừa bước xuống, Hạ Tử Hy liền lên tiếng.
Xuất viện sao?
Nghe thấy hai chữ này, Hạ Tử Dục nhíu chặt chân mày.
Hạ Từ Hy gật đầu: “Đúng vậy!”
Chân mày Hạ Tử Dục nhíu chặt, ánh mắt vụt sáng tia nhìn phức tạp, sau đó gật đầu: “Xem ra cô ấy không xảy ra chuyện gì!”
Có thể xuất viện chứng tỏ không có chuyện gì cả!
Trái tim vụt thoáng hiện lên chút thất vọng, đến bản thân anh cũng không cách nào nắm bắt được.
Hạ Tử Dục ngồi trên giường bệnh, cũng vì vừa rồi dùng sức quá nhiều, đụng đến vết thương trên bụng, anh vươn tay nắm chặt, nỗ lực nhẫn nhịn cơn đau.
Hứa Vy Nhân cũng nhận ra liền lên tiếng: “Mau ngồi đàng hoàng, đừng động đậy, nếu không vết thương sẽ nứt ra!”
Hạ Tử Dục ngược lại không phản bác, nghe lời ngồi xuống.
Lúc này, đến cả Hạ Tử Hy cũng cảm thấy kỳ quái.
Từ cuộc trò chuyện này, cô vốn dĩ cảm thấy An Nhược Mạn đã suy nghĩ thông suốt, nhưng như thế nào cũng không thể nghĩ đến, cô ấy vậy mà lại xuất viện.
Đây không phải là tính cách của cô ấy.
Hôm qua, cô ấy còn lo lắng ở bên Hạ Tử Dục cả đêm, hiện tại như thế nào lại không chờ Hạ Tử Dục
tỉnh lại mà cứ như vậy xuất viện chứ?
Càng suy nghĩ càng cảm thấy không đúng.
“Ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hứa Vy Nhân nhìn Hạ Tử Dục hỏi.
Hạ Tử Dục liền đem mọi chuyện đơn giản kể lại cho tất cả mọi người, Hứa Vy Nhân sau khi nghe xong, chân mày nhíu chặt: “Con người hiện tại càng ngày càng to gan, vậy mà lại có thề cướp bóc ngay trên đường phố!”
Hạ Tử Dục cũng không nói nhiều, khuôn mặt anh tuấn có chút trắng bệch.
“Con cũng thật là, nếu như đã gặp tình huống như vậy, chỉ cần đem đồ đạc cho bọn chúng là được, có chuyện gì quan trọng hơn so với mạng sống của mình chứ?” Hứa Vy Nhân nói, ngữ điệu có chút trách mắng, nhưng càng nhiều là lo lắng.
Lúc này, trong đầu Hạ Tử Dục thoáng hiện lên hình ảnh An Nhược Mạn nắm chặt chiếc túi xách.
Cho đến khi người đàn ông đó trả lại cô.
Tính cách của An Nhược Mạn tuyệt đối không phải là người cần tiền không cần mạng, không lẽ bên trong có món đồ gì đó rất quan trọng với cô sao?
Chân mày anh dần nhíu chặt.
Nhìn thấy Hạ Tử Dục không lên tiếng, Hứa Vy Nhân thở phào một hơi, cũng không tiếp tục trách cứ: “Được rồi, con cả ngày hôm nay đã không ăn gì rồi, thân thể nhất định không chịu được, tốt nhất ăn
chút gì đi!” Hứa Vy Nhân nói.
Hạ Tử Dục cũng không nhiều lời, nghe lời tiếp tục cúi đầu ăn.
Trên một số phương diện nào đó, Hạ Tử Dục đặc biệt “nghe lời”, không phải vì sợ hãi, mà vì tôn trọng, không muốn Hứa Vy Nhân cùng Hạ Thiên quá lo lắng cho anh.
Nhìn Hạ Tử Dục ăn thức ăn, Hứa Vy Nhân lúc này mới nhẹ nhõm một chút, ánh mắt nhìn sang Hạ Tử Hy: “Tiểu Hy, con cũng ăn chút gì nhé, cả đêm không nghĩ ngơi rồi, ăn chút gì sau đó trờ về nghỉ ngơi, con đang mang thai, không nên quá mệt mỏi!”
Hạ Tử Hy gật đầu: “Vâng, Cảnh Thiên một lát nữa sẽ đến đón con!”
Khi Nghe thấy Hạ Tử Hy cả đêm không ngủ, ánh mắt Hạ Tử Dục liền liếc nhìn qua, chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn sau đó liền dời tầm mắt sang hướng khác, tiếp tục ăn uống.
Cái liếc mắt này cũng không hề có người chú ý đến.