Còn về chuyện như thế nào, cô cũng không biết.
Nếu như hai người bọn họ thật sự yêu thương đối phương, bất kể như thế nào cũng sẽ ở bên nhau, Hạ Tử Hy vẫn luôn tin tưởng điều này.
Cất điện thoại vào túi xách, sau đó bước ra khỏi bệnh viện.
Hạ Từ Hy vừa rời đi, Hứa Vy Nhân cũng trở về, Hạ Tử Dục lúc này cầm lên điện thoại gọi đến cho trợ lý: “Giúp tôi đem tập vãn
kiện trên bàn mang đến đây!”
An Nhược Mạn sau khi ăn cơm cũng như trò chuyện với An Mạc Thiên cùng Vân Ý, lúc này cũng đã rất khuya. Sau khi tắm rửa, liền nằm lên giường nghỉ ngơi, trước khi chìm vào giấc ngủ, theo thói quen liền cầm lên điện thoại đăng nhập weibo. Khi vừa đăng nhập liền nhìn thấy tin nhắn riêng của Hạ Tử Hy, mang theo chút tò mò liền bấm vào xem.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn được gửi đến, cô đột nhiên bật người ngồi dậy.
Nhìn điện thoại, tỉ mỉ quan sát sau đó mới phát hiện ra bản thân
không nhìn lầm.
Ngồi im trên giường, cả khuôn mặt hoảng hốt, giây kế tiếp liền bước xuống giường thay quần áo, đến trang điểm cũng không làm, trực tiếp cầm lên chìa khóa sau đó vội vàng bước ra ngoài.
An Mạc Thiên cùng Vân ý lúc này đang ở trong phòng khách xem truyền hình, khi nhìn thấy cô vội vàng bước xuống lầu liền lên tiếng: “Nhược Mạn, con đây là muốn đi đâu?”
“Mẹ, con muốn ra ngoài, sẽ lập tức quay trờ về!” vừa dứt lời,
cũng không kịp dặn dò, trực tiếp lái xe phóng đi.
Vân Ý nhìn theo, ánh mắt nhìn về phía An Mạc Thiên: “Không xảy ra chuyện gì đúng không?”
“Hừ, con bé sắp đi London, cử để nó đi đi!”
Vân Ý cũng gật đầu, ánh mắt tiếp tục nhìn về phía truyền hình.
An Nhược Mạn lái xe, trực tiếp phóng đến bệnh viện.
Cũng vì hiện tại đã rất khuya, cũng không còn bao nhiêu người, sau khi biết được anh đang ờ phòng bệnh nào, An Nhược Mạn chậm chạp bước về phía phòng bệnh của anh.
May mắn, cũng không có ai ở bên cạnh trông nom, An Nhược Mạn gõ cửa, không hề nghe thấy âm thanh bên trong, lúc này mới nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào bên trong.
Bước chân cô nhẹ nhàng, mỗi một bước chân, trái tim cô không ngừng tăng nhanh, chỉ sợ Hạ Tử Dục sẽ phát hiện ra.
Sau khi tiến vào bên trong, liền nhìn thấy bóng người trên giường, yên ổn nằm trên giường ngủ say, giây phút này ánh mắt cô đặc biệt dịu dàng.
Trái tim treo ngược, cũng trở nên bình tĩnh hơn.
Cô rón rén bước sang, ngồi xuống bên cạnh Hạ Tử Dục, vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt của anh, nhưng bàn tay vươn lên giữa không trung liền ngừng lại.
Đôi mắt thâm tình nhưng bất lực, cuối cùng, bàn tay nắm chặt, cuối
cùng thu tay về.
Nhìn ngắm anh, An Nhược Mạn cũng không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh.
Im lặng ở bên anh.
Cứ như vậy, đôi mắt có chút ướt đẫm.