Cô cũng không biết bản thân có làm đúng không, nhưng cô biết rằng nếu như cứ tiếp tục như vậy, cà hai người đều sẽ vô cùng đau khổ.
Cho nên cô tình nguyện buông tay.
Tình nguyện, một người gánh vác tình yêu nặng nề này.
Cũng không biết trải qua bao lâu, nhìn tấm chăn của anh có chút nơi lỏng, cô liền ngồi dậy giúp anh ém lại góc chăn, nhưng ai biết rằng Hạ Từ Dục ngược lại nhúc nhích người, sau đó mở mắt.
Vào giây phút bốn mắt nhìn nhau, có chút kinh ngạc.
“Nhược Mạn…” Hạ Tử Dục nhìn
cô, giọng nói trầm đục gọi tên cô, không nghĩ đến cô lại có mặt ở đây.
Khi nhìn thấy anh, An Nhược Mạn nhíu chặt chân mày, nước mắt rơi xuống khuôn mặt Hạ Từ Dục; giây kế tiếp, không nói lời nào liền chạy ra ngoài, bóng lưng có chút chật vật, giống như hoảng hốt mà bỏ chạy.
“Nhược Mạn…” Hạ Tử Dục gọi tên cô, nhưng không cách nào bắt lấy.
An Nhược Mạn giống như không hề nghe thấy, trực tiếp chạy ra
ngoài.
Hạ Tử Dục cũng không chút chần chừ, liền chạy ra ngoài đuổi theo cô, động đến vết thương khiến anh đau đớn hít vào một ngụm khí lạnh, ôm chặt phần bụng sau đó vẫn quyết chạy ra ngoài.
Nhưng chạy đến hành lang lại không nhìn thấy bóng dáng của An Nhược Mạn đâu.
Anh bước dọc theo hành lang, không ngừng dáo dác tìm kiếm: “Nhược Mạn…”
Hành động này làm kinh động
đến y tá trực đêm, đến khi nhìn thấy anh, lập tức chạy đến ngán cản: “Vị tiên sinh này, anh làm sao vậy?”
Hạ Tử Dục không hề để ý đến, ngược lại không ngừng tìm kiếm bóng dáng An Nhược Mạn.
“Nhược Mạn…” anh tiếp tục hét lên, tìm kiếm, một bàn tay khác vẫn ôm chặt phần bụng.
“Tiên sinh, hiện tại đã khuya rồi, anh làm như vậy sẽ ảnh hường đến những bệnh nhân khác.
“Tiên sinh, xin anh phối hợp!” y tá
vẫn không ngừng ngăn cản anh.
Cuối cùng, dưới sự khuyên ngăn của y tá, Hạ Tử Dục lúc này mới không thể không bước về phòng bệnh.
Chỉ là ánh mắt vẫn không ngừng tìm kiếm bốn phía, muốn tìm thấy bóng dáng của An Nhược Mạn, nhưng cô trong nhất thời giống như biến mất vậy.
Hành lang bệnh viện lúc này khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.
Còn An Nhược Mạn lúc này đang trốn trong một góc cầu thang,
lưng áp sát vào bức tường phía sau, đôi mắt ngập tràn nước mắt, căng thẳng, lo lắng, chỉ sợ Hạ Từ Dục sẽ phát hiện ra mình, không dám thở mạnh, dáng vẻ này khiến cho người khác nhìn thấy có chút đau lòng.
Cho đến khi hành lang bên ngoài không còn bất kỳ âm thanh nào, An Nhược Mạn lúc này mới thả lỏng bản thân, sau đó từ cầu thang chạy ra ngoài.
Cho đến khi chạy đến bên chiếc xe của mình, An Nhược Mạn mới thả lỏng, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô cũng không
biết bản thân như thế nào, chính là không cách nào khống chế được.
Nhớ đến tình cảnh vừa rồi, nghĩ đến hình ảnh hai người bốn mắt nhìn nhau, nghĩ đến anh hét gọi tên cô trong hành lang…nước mắt cô không cách nào khống chế được.
Cuối cùng cúi mặt vào vô lãng không ngừng khóc lớn.
Sau khi trở về nhà đã hơn một giờ sáng.