“Bỏ đi, vợ tôi đã nói như vậy, tôi cũng tự phạt mình một ly vậy!” vừa nói, liền nâng ly rượu trắng trước mặt, một ngụm uống cạn.
Nhìn dáng vẻ uống rượu của anh, Hạ Tử Hy lên tiếng: “Nếu như anh uống say, vậy thì em không chịu trách nhiệm đưa anh về đâu!”
Mục Cảnh Thiên nhìn cô, vươn tay nâng cằm, yêu thương tiến đến gần: “Em nỡ sao?”
“Anh có thể thử!”
“Anh thừ, nhưng em cũng không
nỡ đâu!” nờ một nụ cười chắc chắn, sau đó tiến lại gần hôn cỏ.
“Anh thử, nhưng em cũng không nỡ đâu!” nở một nụ cười chắc chắn, sau đó tiến lại gần hôn cô.
Huống Thiên Hựu cùng Tiêu Ân một bên nhìn: “Nơi công cộng ngăn cấm những hình ảnh hạn chế!”
Nghe thấy câu nói này, Mục Cảnh Thiên quay đầu nhìn anh: “Như thế nào? Hâm họ ghen tị hận?”
“Hừ, chuyện này có gì đáng hâm mộ đâu chứ!”
Không thể không thừa nhận, trong bốn người bọn họ, Mục
Cảnh Thiên cũng là người đầu tiên có được hạnh phúc, đây quả thật khiến cho ba người còn lại nhìn vô cùng đỏ mắt.
Mục Cảnh Thiên cùng Hạ Tử Hy mỉm cười: “Tôi nghe nói, anh gần đây hay tìm một người con gái tên Tô Lan; Thiên Hựu này, nếu gặp được người con gái tốt thì nên trân trọng!” Hạ Tử Hy mỉm cười nói.
Khi nghe thấy tên của Tô Lan, khuôn mặt Huống Thiên Hựu hiện lên một biểu cảm khó nói nên lời.
Sau đó, anh cầm lên ly rượu trên bàn: “Nhất định!” vừa nói, một ngụm uống cạn.
Nhìn thấy anh, Hạ Tử Hy mỉm cười.
Bốn người bọn họ, mỗi một người đều là nhân trung chi long, thiên chi kiêu tử, mặc dù vừa sinh ra đã ngậm muỗng vàng, nhưng đều không phải là người xấu.
Chỉ là không biết làm cách nào để yêu, dù sao, thân phận như vậy, bình thường lướt đi giữa rừng hoa, nhưng lại có biết bao nhiêu người là thật lòng chứ?
Nhưng cô tin rằng, tình yêu chính là bất ngờ xuất hiện.
Mỗi một người đều sẽ gặp được đúng người.
Dù cho đã bỏ lỡ thì vẫn sẽ gặp lại.
Cô cùng Mục Cảnh Thiên chính là ví dụ tốt nhất.
Bốn người bọn họ ngồi xuống trò chuyện với nhau, Hạ Tử Hy ở một bên lắng nghe, vốn dĩ không muốn đến, nhưng Mục Cành Thiên chính là kiên trì muốn cô ra ngoài, nên cô đã đi cùng với anh.